Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 155 :

Ngày đăng: 17:37 30/04/20


Tới ngày hẹn, Cố Ngạo chở Uông Nguyệt Hoa đến quán bánh Ngạo Dụ. Trang Dụ bấm điện thoại cho bà coi hình: " Đây là mẹ của Hàn Đông. Bà ấy một lát nửa tới đó. Mẹ tìm cách bắt chuyện với bà ấy nha. Hàn Đông và a Khờ chờ mẹ thuyết phục xong sẽ vô. "



Bà nháy mắt, lòng tràn đầy tự tin: " Con yên tâm. Mẹ giỏi mấy cái vụ này lắm nha. Các con không đặt lòng tin nhầm người đâu. Ho ho ho. Các con hãy xem mẹ trổ tài đi. "



Ba người xù xì to nhỏ, Trang Dụ liếc thấy: " Mẹ mẹ! Mẹ Hàn Đông tới rồi kìa. Con ra tiếp bà ấy cái, lát mẹ ra nhe. Ok! "



Cậu trấn định mình, chạy đến tiếp bà Hàn: " Xin chào dì. Cám ơn dì đã đến ủng hộ quán Ngạo Dụ. Xin mời dì vào ngồi ạ. "



Bà Hàn cười nhẹ, gật đầu: " Ừm! "



Bà Hàn gọi một ly trà sữa nóng cùng ít bánh ngọt ngồi chờ Hàn Đông đến. Trong khi chờ, bà nhìn xung quanh đánh giá quán này. Trong đầu bà nghĩ cái quán này có chút quái lạ làm sao ấy? Bà không nói rõ được. Đàn bà, con gái thì ngồi xúm sụm lại một chỗ tám chuyện cười ha hả. Lâu lâu lại đưa mắt nhìn qua mấy người con trai giống như chết đói từ lâu muốn ăn tươi luôn người ta vào bụng. Trai thì ngồi theo từng cặp, cử chỉ thân mật thấy rõ. Toàn bộ quán này nhân viên tất tần tật không có một cô gái nào. Bâng quơ nghĩ hồi lâu, bà xem đồng hồ: " Đã trể cả nửa tiếng rồi sao mà tiểu Đông chưa tới nữa? Có khi nào kẹt xe giữa đường không hay có chuyện gì rồi? Mình gọi điện cho tiểu Đông xem sao. "



Uông Nguyệt Hoa ấn điện qua cho Cố Ngạo: " Tiểu Ngạo con bắt máy đi. Mẹ nói chuyện gì con và tiểu Dụ cũng có thể nghe được. Mẹ ra đây! "



Cố Ngạo nhân mày: " Mẹ không sợ hết tiền điện thoại à? Với trình độ tám chuyện của mẹ thì nói đến chừng nào? Sao không để tụi con lại gần nghe lén dễ hơn a? "



" Ngốc tử! Mẹ đăng kí rồi. Nói chuyện cả ngày tốt có mấy đồng. Nghe vầy rõ hơn. "



Nói rồi bà chậm rãi đi tới chỗ bà Hàn. Bà mỉm cười hi hi tự tiện ngồi xuống: " Chào chị! Cho em ngồi đây một lát nha. Chắc chị đang chờ người tới hả? "



Bà Hàn điện mãi cho con không được, cất điện thoại vào túi. Mặt có chút không vui gật đầu: " Tôi đang chờ con trai tới. Nó hẹn gặp tôi ở đây mà giờ còn chưa tới nữa. "



Uông Nguyệt Hoa bắt đầu lời ngon ngọt: " Em biết ngay mà. Trông chị đẹp vầy chắc chắn con trai chị cũng tài sắc hơn người a. "




" Cám ơn chị! Em thông suốt một số chuyện rồi. Em sẽ thử chấp nhận con em một lần xem sao. "



" Đúng đó! Em thông suốt vậy là tốt. Con em chỉ có em là người thân duy nhất để tựa vào. Em mà từ bỏ nó thì còn ai chịu mở lòng với con em. Con cháu ắt tự có phúc của con cháu. Chị nói vậy em hiểu rồi chứ gì. Sau này buồn hay gì gọi điện cho chị. Chị ở nhà riếc cũng chán, lâu lâu đi chơi với chị em bửa. Em chi chị số điện thoại đi có gì chị em mình tiện liên lạc với nhau. "



Lưu số cho nhau vừa kịp lúc. Hàn Đông cùng a Khờ từ từ đi tới: " Mẹ! "



Bà Hàn vừa thấy Hàn Đông mắt lại rưng rưng rơi lệ. Uông Nguyệt Hoa vỗ vai bà: " Có gì mẹ con em từ từ nói. Chị không làm phiền nữa. "



Uông Nguyệt Hoa để không gian riêng tư cho ba người họ, chạy đến khoe khoang với Cố Ngạo: " Các con thấy được tài năng của mẹ rồi đúng không. Ha ha! Mẹ là thiên tài của thiên tài a. "



Cố Ngạo vờ tựa vai Trang Dụ ngủ gật, làm như vừa mới tỉnh giấc: " Ả ả? Mẹ nói gì thế? Nãy giờ con ngủ quên mất tiêu. Sorry mẹ nha. "



Bà tức tối, giậm giậm chân ngồi quay đầu sang một bên: " Hứ! Con thật đáng ghét. Mai mốt đừng hòng nhờ mẹ nữa nha. Lợi dụng mẹ xong liền trở mặt nhanh vậy đó. Mặt con làm bằng bánh tráng à. "



Anh nhào tới ôm bà hôn má một cái: " Mẹ đừng giận! Con đùa tí thôi mà. Mẹ của con giỏi cực kì. Công mẹ lớn vậy lát con cùng Dụ Dụ đưa mẹ đi ăn nhà hàng 5 sao. Mẹ chịu không? Không thì thôi con chở mình vợ con đi à. "



Bà có bị điên mới không chịu đi: " Đi chứ đi chứ. Nhớ kêu mấy món ngon ngon. Rủ mẹ con Hàn Đông đi chung cho vui. Coi như mẹ cũng quen được thêm một chị em bạn bè. "



" Ok! "



Bây giờ nhiệm vụ của ba người Uông Nguyệt Hoa, Cố Ngạo và Trang Dụ chỉ việc ngồi chờ tin tốt lành từ họ. Lâu lâu làm việc tốt cũng vui phết ra đấy chứ.