Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 157 :

Ngày đăng: 17:37 30/04/20


Làm cha mà suốt ngày bỏ mặt con cái thì người ta gọi là vô trách nhiệm. Bởi vậy hôm nay Cố Ngạo và Trang Dụ sáng sớm ráng thức để đưa các con mình đến trường. Ngồi ở sau xe, hai nhóc con cùng anh họ mình tám chuyện đùa giỡn ầm ĩ. Trang Dụ dai dai cái trán đau nhức, quay lại nói: " Các con im lặng chút. Ồn quá, baba đau đầu chịu không nổi với các con. Mới sáng sớm mà ồn ào kinh khủng. "



Cố Minh bĩu bĩu môi: " Baba đau đầu hay là đau đít vậy? Con nghi baba 99,99 % là đau đít. Tối nào cha và baba không chơi trò vật lộn, dưa leo yêu bông cúc. Baba la lớn dữ lắm a, giường thôi rồi chắc sắp sập đến nơi. Người ta dùng cái giường 10 năm mới hư, chắc cha và baba dùng 1 năm là sức đầu mẻ trán, thành đống củi khô đem đu nhúm lửa. "



Trang Tinh hùa theo anh trai: " Đúng đó! Đúng đó. Con thật muốn biết đít baba ra sao a, chắc nó nát còn hơn chữ nát. Chơi nhiều thế mà tụi con nhờ cha và baba chỉ vài chiêu hầu hạ bé Hạo lại không chịu chỉ. Đúng là keo kiệt, bủn xỉn! Các anh thấy em nói đúng cho một tràng pháo tay! "



Bốn nhóc cười ha ha vỗ tay kịch liệt: " bốp! Bốp! Bốp! ". Y như Trang Dụ đạt được giải thưởng gì danh giá lắm. Chiếc cúp vàng 🏆 trong làng dụ thụ.



Trang Dụ há hốc mồm trân trối nhìn đám nhóc tung hô. Cậu tức tối mắng: " Các con im miệng ngay cho baba. Các con là con nít con noi biết cái gì mà nói? Nát hồi nào, baba khỏe mạnh rần rần. Hít... hà. Ai ui... đau... đau đau. "



Vừa tuôn ra lời nói xong cùng hành động đau đến nhe răng trợn mắt của cậu là thôi rồi. Cậu cảm giác giống như mình đang tự tát vào mặt mình bốp bốp ấy, nhục quá nhục. Biết vậy không thèm chọc đến cái mỏ nhiều chuyện của hai thằng con mình. Cậu tức khắc im lặng, quay lên không thèm để ý tới tụi nhóc nữa. Cố Ngạo cười khẽ, lái xe thì lái xe chứ lỗ tai anh ngóng trông nghe ké lắm a. Hai đứa con anh và vợ anh nói chuyện vừa vui vừa thú vị. Anh tưởng tượng giống như mình đang xem tấu hề. Mà người luôn chịu thiệt thòi, câm nín là vợ anh. Dụ Dụ nhà anh dễ bị ăn hiếp quá. Con nít bốn năm tuổi còn ăn hiếp cậu được huống chi ai.



Trang Dụ nhẫn nhịn im lặng còn hai nhóc con thì không đời nào. Đâu thể dễ dàng buôn tha baba vậy được. Chọc baba tức ói máu là một trong số những trò vui của hai nhóc. Hai nhóc ha ha cười lớn: " Ha ha ha! Baba bị đau đít nữa kìa. Chối cãi không lợi ích gì đâu baba. Nói dối nhưng đít vẫn đau thì đừng nói dối nha. Baba nói dối là xấu xí, khẩu nghiệp à nga rồi có ngày nghiệp quật tả tơi. À nhầm ngày nào mà baba không bị nghiệp quật. Cha chính là cái nghiệp của baba a. Suốt đời baba không tránh được nghiệp lão cha. "



Chọc ghẹo cậu đã, bốn nhóc chụm đầu ôm bụng cười rấm rứt. Trang Dụ oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi ken két. Cậu trừng mắt nhìn anh: Tất cả là tại anh! Tại anh! Chơi không biết điểm dừng mới hại em ra nông nổi này. Ba cha con các người đúng là đồ đáng ghét. Rồi có ngày em sẽ cấu xé anh như cọp vồ mồi. Gừ gào... oò.



Cậu lẩm bẩm trong họng, há họng gầm gừ với anh. Cố Ngạo liếc trộm nhìn cậu, nuốt nước miếng ực ực. Vợ anh định chơi chiêu cọp đực vồ cọp đực a. Ghê gớm thật. Cớ sao trước kia anh không nhận ra vợ anh có nét hung dữ tiềm tàng trong người a. Biết trước là hờ rồi, anh không muốn mình một lần nữa bị nâu mắt đâu a. Làm sói ăn thịt ngon hơn làm gấu trúc ăn chay. Đã đến nước này anh không lên tiếng la hai nhóc con nhà mình là không được. Dỗ ngọt vợ trước tính sau.



" Các con im lặng cho cha ngay. Các con còn nói nữa là biết tay cha. Không phân biệt lớn nhỏ, đó là vợ của cha đó, là baba của các con a. "
" Hừ!! Nói vậy chứ kêu hoài được ích gì. Phải như đầu óc con em trong sáng chút còn đỡ. Bao nhiêu tính xấu đều tích tụ hết trên người tụi nó. Hazz! "



Cậu lại trừng mắt: " Mà anh khai mau. Anh gọi qua bao nhiêu con rồi? Em không tin với người sắc lang như anh lại chưa từng hôn ai. "



" Anh không có hôn môi ai ngoài em thiệt mà. Hồi đó quen ghệ chơi qua đường thôi, hôn má chứ chưa hôn môi. Chuyện cũ em nhắc lại làm gì a? Anh cũng đâu có nhớ mấy người kia là ai nữa. Em ế chẳng lẽ anh phải ế theo em. Em thông cảm cjo anh đi, từ khi quen em tới giờ anh chưa từng ra ngoài ăn vụn miếng nào a. Bà xã! "



" Anh hôn má mấy người đó mấy cái? Nhiều hay ít! ".



" Ờ! Một cái hà. Anh quen trong vòng 24 giờ là đá hết rồi. Chẳng có gì ấn tượng. Em là ấn tượng nhất trong tim anh. "



" Vậy anh chứng tỏ anh thương em hơn đi. Sáng sớm em ăn giấm miệng chua lè chua lét. "



" Ok! Anh chứng minh cho em coi. "



Cố Ngạo cười cười, kéo cậu hôn môi đắm đuối. Sau nụ hôn triền miền, anh hỏi cậu: " Miệng em bớt chua chưa nè? "



Cậu thở dốc, ôm anh: " Hết chua rồi. Miệng em giờ ngọt lắm. Ông xã! "