Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 159 :

Ngày đăng: 17:37 30/04/20


Về tới nhà, hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh không thèm chào hỏi ai, chạy nhanh lên phòng chốt cửa lại. Bé Hạo gọi với theo: " Anh Minh, anh Tinh! Chờ em với! Hu hu! "



Bé Hạo đuổi theo không kịp trượt chân té ngã úp mặt trên nền nhà. " Đau quá. Hu hu! "



Trang Dụ vội đỡ bé Hạo dậy, phủi phủi bụi trên quần áo bé: " Gia Hạo con có sao không? Chắc đau lắm! Chú thương ha. Ngoan, nín nín. Gia Hạo là bé ngoan mà. "



Bé Hạo mức nỡ đưa lòng bàn tay mình ra: " Hức! Hức! Tay con đau, rát lắm. "



Trang Dụ quan sát thấy tay bé bị trầy chảy máu, cậu đau lòng bế bé lên: " Chảy máu mất tiêu rồi. Chú bế cháu về phòng tắm rửa rồi xoa thuốc ha. Gia Hạo nghe lời. Lát chú Dụ kêu hai anh qua chơi với con. "



" Hai anh giận bé Hạo rồi a. Hu hu. Bơ đẹp luôn! Bơ bé Hạo không trượt phát nào. Hu hu. "



Bơ mà không trượt phát nào là lần đầu Trang Dụ nghe luôn ấy. Cậu không biết là nên khóc hay nên cười với đám nhóc này nữa. Azz! Dù sao trẻ con bẫn là trẻ con. " Không có đâu. Hai anh buồn một chút hà, lát hết buồn lại qua tìm con. Ngoan, không khóc nữa. Khóc xấu xấu mặt như mèo. "



" Hức hức! Mèo dễ thương mà chú! "



Bé Hạo nói một câu làm cậu sượng ngắc, trả lời sao đây ta? Thôi bỏ đi. Cậu bế bé lên phòng mình luôn.



Uông Nguyệt Hoa tò mò hỏi Cố Ngạo: " Hai thằng con của con bửa nay bị não hay sao mà bơ vợ tương lai vậy? Mà còn lầm lì không nói nữa, chuyện lạ hiếm có à. "



Cố Ngạo nhăn mi nhìn trên lầu: " Tiểu Minh và tiểu Tinh giận nhau rồi. Con cũng chưa biết vụ gì xảy ra với tụi nó nữa. Lát con hỏi bé Hạo. Mẹ lo uống trà, lướt Facebook đi, nhiều chuyện quá là mau già lắm đấy. "
" Ok! Anh không nói nữa. Em bớt nóng. Giận là mau già đấy. "



Bé Hạo gật gật đầu: " Chú Dụ đừng giận chú Ngạo a. Có gì hai vợ chồng chú khóa trái cửa từ từ nói chuyện trong văn minh, lịch sự. Cô giáo dạy tụi con không nên dùng bạo lực và khẩu nghiệp để giải quyết mâu thuẫn. Như vậy chẳng những mau già mà còn bị cảnh sát bắt đi tù vì tội hành hung trái phép và xúc phạm người khác. Chú Dụ nghe lời chồng là đúng a, vì chồng là mặt trời soi sáng của vợ, là nguồn vui lẽ sống của vợ. "



Trang Dụ há hốc mồm còn Cố Ngạo thì ôm bụng cười hắc lăng hắc ngửa: " Ha ha ha. Em nghe Gia Hạo nói chưa! Ha ha ha! Vợ phải nghe lời chồng nhen. Ôi cười muốn rụng rốn. "



Cậu tức muốn hộc một thùng máu, hỏi bé Hạo: " Mấy câu trên cô giáo dạy con chú không có ý kiến. Còn câu cuối ai dạy con, chú không tin cô giáo dạy con đâu. "



Bé Hạo chớp chớp mắt: " Là anh Minh và anh Tinh chỉ con biết a. Hai anh ấy giảng thành một bài học luôn. Đem tranh dán lên bản, dùng thước chỉ chỉ nội dung cho lớp tụi con hiểu. Hai anh ấy giống y như mấy thầy giáo thực thụ luôn, chuẩn soái ca, học giỏi, thông minh. "



Tranh vẽ??? N dấu chấm hỏi trong đầu Trang Dụ đua nhau chạy quanh. Cậu bấy giờ mới nhớ: " Trời ơi! Em nghi lắm, mấy cái tranh vẽ đó là của anh chắc luôn. Tụi nhỏ lấy mấy cuốn bí kiếp tàm xàm của anh chứ đâu. Cố Ngạo, anh như vậy là hại chết em rồi. "



" Anh sao biết tụi nó đi bươi xơi báo vật anh chôn lúc bé? Này gọi là ý trời, anh không quyết định được. He he! Mà bọn nhóc học cũng nhanh đấy, đi chỉ bạn cùng lớp nữa chứ. Đúng là con trai của anh tài lanh hơn người. "



Trang Dụ nước mắt chảy ngược lên não, riếc não cậu bị úng nước mắt luôn. Cậu thở dài mấy cái: " Hời... iii. Hơi... iii. Giờ anh tính làm gì để hai đứa nó hòa giải đây? Chứ em là em bó tay với hai đứa con mình rồi. "



Anh nháy mắt, gian manh cười: " Em yên tâm! Mọi chuyện để anh lo. Anh là trùm gian xảo mà, chẳng lẽ chuyện cỏn con vậy mà không giải quyết được. Em và Gia Hạo ngồi đây chờ anh. Anh đi tìm tụi nhỏ. "



Cố Ngạo tiêu soái đi ra ngoài, bản mặt gian chưa từng thấy ai gian bằng. Trang Dụ ôm bé Hạo ngồi chờ kết quả từ anh vậy. Dù chồng cậu sắc lang nhưng độ tin cậy khá cao.