Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 17 : Món quà tuyệt vời nhất!

Ngày đăng: 17:35 30/04/20


Sau khi kết thúc bữa tối. Anh chở hai anh em họ về nhà mình.



Cố Ngạo phải dụ dỗ lắm Trang Dụ mới đồng ý theo anh về.



" Vợ à! Hôm nay em đến nhà anh ngủ một đêm nha!"



Cậu tức khắc từ chối:" Không được! Lần trước là do em say nên mới đến nhà anh bây giờ thì không."



Cố Ngạo lại dụ dỗ tiếp:" Về nhà anh đi mà! Về đó anh mới thuận tiện đưa quà cho em được! Anh không mang nó theo."



Trang Dụ lại lắc đầu:" Không! Quà không nhất thiết hôm nay phải tặng ngày mai anh đem qua cũng được. Em không cần vội."



Cố Ngạo xuất chiêu làm nũng: " Em không vội nhưng anh vội! Quà tặng hôm nay mới có ý nghĩa ngày mai là sinh nhật qua rồi! Với lại em hứa sẽ không từ chối quà anh tặng sao? Vợ! Vợ à! Dụ Dụ!"



Vừa nói anh vừa ôm cậu không cho đi. Còn quay sang dụ dỗ Trang Bảo hùa theo mình.



" Tiểu Bảo anh hôm nay đến nhà em ngủ nha! Em có chuẩn bị cho anh nhiều đồ chơi lắm đó!"



Nghe đến đồ chơi Trang Bảo cũng chạy qua lay lay tay Trang Dụ: " Tiểu Dụ đến nhà tiểu Ngạo chơi đi. Anh muốn chơi cùng gấu bông còn được nằm trên chiếc giường mêm mềm nữa!"



Người yêu cùng anh trai nháo tới nháo lui một hồi cậu đành gật đầu đồng ý: " Được rồi! Về thì về! Nháo cái gì chứ!"



Cố Ngạo vui vẻ hôn lên mặt cậu mấy cái;" Yêu vợ chết mất!".




Cậu cảm động, sững sờ nhìn mãi một lúc. Cố Ngạo đột nhiên quỳ một gối xuống từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ mở ra đưa đến trước mặt cậu nói:



" Em đồng ý làm người yêu! Làm vợ của anh không? Anh sẽ là bờ vai cả đời cho em tựa. Yêu thương em, chăm sóc em. Không làm cho em buồn mà chỉ có niềm vui."



Cậu nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn cặp nhẫn sáng lóa trong hộp, chìa tay ra gật gật đầu nói: " Em... đồng ý! "



Nhận được sự chấp nhận từ Trang Dụ. Cố Ngạo nắm lấy tay cậu đeo vào một chiếc nhẫn cỡ nhỏ. Đeo nhẫn xong anh hôn lên nó rồi đứng dậy.



Cậu cũng lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay của anh. Cậu vòng tay qua ôm lấy anh khóc trong vui sướng, hạnh phúc.



Anh tùy ý để cậu ôm rồi vòng tay siết mạnh một chút để ôm cậu chặt hơn.



Anh vỗ về cậu:" Đừng khóc nữa! Vợ à! Anh thương! Hôm nay là sinh nhật em đó."



Cậu vẫn ôm anh không chịu buông, đem hết nước mắt nước mũi chùi hết lên áo anh mới chịu buông tha.



Cậu ngẩn mặt nhìn anh, xấu hổ cười hì hì.



Anh trêu ghẹo cậu nói " Thật không ngờ em lại ở dơ vậy luôn đó! Bẩn hết áo anh rồi! Nhưng mà anh thích! Chỉ có em mới có quyền làm thế với anh!"



Cậu cảm giác trái tim mình đập liên hồi trong ngực, ngượng ngùng nói:



" Đây là món quà sinh nhật quý giá nhất mà em có! Cám ơn anh".



Anh vui vẻ hôn lên trán cậu, tiếp tục ôm cậu nói:



" Sau này bất cứ xảy ra chuyện gì hai chúng ta cũng không được tháo nó!"



Cậu gật đầu, tận hưởng giây phút ấm áp này.