Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 209 : Trời ơi! Tụi con bị lão hóa sớm rồi!

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Ăn cơm sáng chuẩn bị đến trường, hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh mỗi đứa cầm lấy một cái đùi gà ăn. Cắn vô một miếng thịt, chị thịt ra chị luôn răng. Nhìn vào cục thịt hai nhóc la làng: " Máu! Máu! Thịt còn sống! Mần ăn gì mà sống nhăn dữ vậy a. "



Trang Dụ nhìn miệng mồm hai đứa toàn là máu, hú hồn chạy đến hai nhóc xem: " Các con làm sao mà miệng chạy máu dữ vậy nè? Mau há miệng ra cho baba coi! "



Há miệng ra, hai nhóc cảm giác có gì đó nó thiếu thiếu, sờ vô thử, hai nhóc thét lên thảm thiết: " Á á á! Hai cái răng cửa của con đâu rồi. Răng của con đâu. "



Trang Dụ thở phào nhẹ nhõm: " Thì ra chỉ là thay răng! "



Cố Ngạo cười châm chọc, chỉ chỉ vào hai chén cơm: " Các con nhìn vô chén cơm của mình đi. Răng của các con ở trong đó đấy. Ha ha! "



Nhìn xuống chén cơm, lượm hai cái răng của mình lên, xem xét tỉ mỉ, hai nhóc dãi đành đạch khóc: " Hu hu hu! Tụi con bị rụng răng. Hu hu hu! Thời trai tráng nay còn đâu. Mất tiêu hai cái răng cửa. Hu hu hu! Tụi con bị lão hóa sớm rồi. "



Hai nhóc đã khóc thê lương đến dường này, Cố Ngạo còn cố ý châm chọc thêm: " Đó! Thấy chưa! Do các con lấy vợ sớm nên mới bị lão hóa đó. Đáng đời! Các con giờ già hơn cả cha luôn. Các con coi răng cha vẫn còn chắc, trắng đều, thơm tho nha. "



Tiểu Minh, tiểu Tinh chịu không nổi đã kích, vùi vào lòng Trang Dụ khóc: " Hu hu hu! Baba ơi! Tụi con già cú đế rồi. Hu hu! Răng của tụi con. Tụi con thương bé Hạo mới cưới chứ bộ. Hu hu hu! Không chịu đâu. Baba chở tụi con đi trồng răng kim cương đi mà. Tụi con phải lấy lại nét thanh xuân. Mấy thôi tụi con đập đầu vô gối chết cho baba coi. "



Anh cười cười hỏi: " Đập đầu vô gối sao mà chết được? "



" Hức hức! Đập đầu vô gối, gối tét, bông gòn bay vô lỗ mũi, ngợp thở chết. Cha hiểu hơm? Hu hu! "



" Cha hông hiểu a! hắc hắc! Cha bỏ quên não trên phòng rồi chưa có lắp vô. "



Trang Dụ đã dỗ dành hai nhóc muốn chết mà anh còn châm dầu vô lửa thêm. Cậu trừng mắt, mắng anh: " Ở đó mà cười cho được! Ghẹo tụi nhỏ khóc em cực chứ ai cực. Dắt tụi nhỏ đi súc miệng nè. Máu me không hà. "
Tích tắt trong 30 giây, Cố Ngạo đã có cách: " Có rồi! Các con giờ đeo khẩu trang đi học đi. Cha nói các con bị bệnh cảm cúm đeo khẩu trang cho an toàn, không lây lan cho người khác. "



" Vậy lúc tụi con muốn hôn môi bé Hạo thì sao đây? "



" Thì các con chu mỏ sẵn, vén khẩu trang lên hôn rồi đeo lại. Ai biết các con bị rụng răng. "



Hai nhóc vui sướng vỗ tay hơn hô: " Hay hay! Cha giỏi quá đi. Ha ha! Yea yea! "



Trang Dụ cười muốn ná thở, tựa người vào anh: " Có thay răng thôi mà làm lố thấy sợ. Ai mà không thay răng chứ. Có gì đâu mà xấu. Đúng là chỉ có con nhà Cố Ngạo mới sợ bóng sợ gió sợ xấu kiểu này thôi a. "



Thơm cậu một cái, anh khoác vai cậu: " Con của Cố Ngạo phải khác chứ! He he! Có vợ rồi phải biết giữ hình tượng vớ vợ nha. "



Đúng theo kế hoạch, hai nhóc đi học đeo khẩu trang. Vào gặp bé Hạo, hai nhóc sốc nặng, sốc cực sốc luôn. " Bé Hạo! Răng của em đâu rồi! Cười thấy nú không vầy nè! Rõ ràng! Rõ ràng hôm qua răng em vẫn còn đẹp mà. "



Bé Hạo cười mà không sợ trúng gió độc chết: " Hi hi! Hôm qua em về nhà chơi nhảy lò cò với em gái, lỡ té sấp mặt, bốn cái răng cửa của em đang lung lơ rụng hết trơn. Kệ! Vậy khỏi sợ đau khi nhổ răng. Hi hi! Hai cái răng dưới của em cũng đang lung lơ nè. Ba mẹ nói thay răng mới sẽ đẹp hơn a. Em có lấy bốn cái răng cho vô hộp tặng hai anh nè. Kỉ niệm lần đầu tiên em thay răng. "



Hai nhóc cầm cái hộp mở ra: " Bốn cái răng nằm bất động trong đây, không khỏi buồn rầu. Biết vậy khỏi đeo khẩu trang nói bệnh chi cho nó mệt. Mà thôi! Chờ răng mọc ra rồi tính.



Về nhà hai nhóc bỏ hai cái răng cửa của mình vô cái hộp luôn. Người ta là sẽ duyên kết tóc, còn tụi nhỏ là se duyên kết răng.



Thời gian sau răng của hai nhóc mọc lên chút ít nhưng không như mong đợi của mình, răng này mới mọc lên hai cái răng khác lại rụng. Tức quá hai nhóc không thèm đeo khẩu trang nữa, nhập bọn với vợ luôn. Mỗi lần cười gió độc thích thú xuyên từ lỗ này qua lỗ khác a.