Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 215 : Nhõng nhẽo đòi thầy ở lại ngủ chung!

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Hứa Sinh dạy học xong soạn sách vở bỏ vào balo. Hứa Sinh nói với Cố Hiếu: " Đến giờ rồi, thầy đi về nhà đây. Em nhớ làm bài tập về nhà đầy đủ nha. "



Nhóc vội câu lấy chân Hứa Sinh: " Thầy ơi thầy, thầy đừng về mà thầy. Tối nay thầy ngủ chung với em một hôm nha. Tiểu Hòa nay có bạn trai.... À nhầm bạn bè tới chơi nên không ngủ chung với em đâu. Em ngủ có một mình hà, em sợ ma lắm. Không dám ngủ một mình a. "



Hứa Sinh lắc đầu: " Không được đâu em. Thầy về nhà với bà nội rồi. Tối nay thầy không về bà sẽ lo lắng lắm. "



Cố Hiếu một mực đòi cậu ở lại cho bằng được: " Thầy ở lại đi mà. Thầy điện về nhà xin bà nội ở lại đây một đêm nha. Có một đêm thôi mà, đâu có sao đâu. Em ngủ một mình một đêm em rụng tim em chết đó. Mấy con ma, mụ xiêm la sẽ vô hù em, bắt em đi mần mắm. Ghê lắm! "



Cậu vẫn lắc đầu: " Em có thể ngủ chung với hai người ba của em mà. Chắc chắn họ sẽ cho em ngủ chung. "



Nhóc ôm bụng cười lăn cười bò: " Ha ha ha! Đây là cái chuyện buồn cười nhất mà em được nghe luôn đó nha. Cha và baba mà cho em ngủ chung thì ngày mai là ngày tận thế. Chuyện đó chắc chắn không xảy ra đâu. Thầy tốt nhất là ở lại ngủ chung với em một đêm đi sợ ma lắm. Ha ha ha! "



Cười đã đười, nhóc lại níu lấy quần của Hứa Sinh không buông. Hứa Sinh ngồi xuống hỏi nhóc: " Tại sao cha và baba em không cho em ngủ chung? Con cái ngủ chung thì có sao đâu. "



Nhóc chuyển sang mặt bi thương vô bờ bến, ôm lấy tim tỏ vẻ đau lòng: " Ai chứ cha và baba không cho anh em em ngủ chung. Ngủ chung rồi thì đêm đến hai người không thể làm chuyện thầm kín được. Tối nào hai người cũng làm chuyện đó, ban ngày lâu lâu cũng làm, có điên mới để người khác vô phá đám. Em đau lòng rứt ruột. A a a! Đau lòng! Em nói vậy, thầy hiểu hông? "



Ngồi ngẫm nghĩ một hồi Hứa Sinh mới hiểu ý của Có Hiếu. Mặt cậu bắt đầu đỏ rần rần lên, chẳng biết làm sao để hết ngượng như này. Từ chối nữa là lòi ra thêm nhiều thứ đen tối nữa, chắc chết sớm. Cậu mới 17 tuổi thôi, chưa có cái nhu cầu đó. Đầu óc đen tối quá học dốt chết. Nhóc tiểu Hiếu này chắc bị nhét đen đầu nên học mới dốt dữ vậy a.



Tiểu Hiếu đưa tay sờ mặt Hứa Sinh: " Thầy ơi! Mặt thầy bị gì mà đỏ quá vậy? Thầy bị sốt hay không khỏe chỗ nào. Em đưa thuốc ngủ cho thầy uống. "



" Không có! Thầy bình thường! Khỏe mạnh lắm. Em đừng lo lắng. "



Chu chu cái mỏ, nhóc nhõng nhẻo: " Vậy thầy ở lại ngủ chung với em đêm nay nha. Đi mà thầy! Một đêm nay thôi. "
" Nói như vậy là thầy chưa có người thầm mến đúng không? "



" Ừm! Không có! "



" thầy đó giờ chưa từng thích ai? "



Hứa Sinh lại lắc đầu: " Chưa từng! Mà em hỏi gì toàn mấy chuyện này không vậy? Em hỏi thầy cái khác đi. "



Nhóc chỉ chỉ mình: " E hèm! Vậy thầy thấy em như thế nào? Thầy có thích ở chung với em hông? "



Hứa Sinh tưởng đây chỉ là câu hỏi bình thường nên trả lời: " Thầy thích! Em rất là ngoan ngoãn, ngây thơ a, dễ thương giống như thiên thần vậy đó. Nói chuyện với em rất vui. "



Nhóc nhào tới ngồi lên đùi Hứa Sinh, cọ tới cọ lui: " Em biết thầy tốt với em nhất. Em cũng thích thầy nữa. Hi hi! Mai mốt lớn lên em đi làm kiếm tiền nuôi thầy. "



" Em kiếm tiền nuôi hai người cha của em mới đúng a. Em nói sai rồi. "



" Cha và baba em giàu lắm, tiền dưỡng già một đống khỏi cần em kiếm tiền nuôi đâu. Kiếm con dâu về phụng dưỡng là được. Bởi vậy em mới nuôi thầy đó. Dư tiền xài không hết nuôi thầy là tốt nhất! " ( Dư tiền xài không hết nuôi vợ là tốt nhất!)



" Ừ ừ! Em nói gì cũng đúng! "



Mọi người trề trề môi, lắc lắc đầu ngán ngẩm. Tiểu Hiếu mà ngây thơ, chắc chết a. Ngây thơ như con nay vàng ngơ ngác đạp nát cả khu rừng vậy đó. Con dễ dụ quá Sinh à.