Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 229 : Em muốn về nhà thầy chơi a!

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Hết giờ dạy kèm, Hứa Sinh xoa đầu tiểu Hiếu: " Nay học tới đây thôi! Ngày mai cuối tuần, thầy qua sớm sớm chút chắc 2 giờ chiều đó. Dạy sớm về sớm! Tối thầy khỏi qua nữa! "



Tiểu Hiếu níu Hứa Sinh lại: " Thầy chờ em chút xíu. Em làm này cái! "



Nhóc lấy balo rồi mở tủ lấy ba bộ quần áo cho vào, lấy cái bàn chải đánh răng mới luôn. Bỏ thêm vài cuốn vở cho có lệ, cộng thêm một ít tiền tiêu vặt nho nhỏ. Nhóc kéo balo lại xong đeo lên lưng, nắm tay Hứa Sinh đi ra ngoài. Hứa Sinh theo nhóc, khó hiểu hỏi: " Em đeo balo đi đâu vậy? Còn bỏ thêm quần áo vào trong đó nữa chứ. Đừng nói với thầy là em tính bỏ nhà đi bụi nha. Như vậy là không có được đâu. Một đứa con nít như em ra ngoài sẽ bị kẻ xấu làm hại đó. "



Nhóc dừng lại, ngước mắt lên nhìn Hứa Sinh. Qua mấy chục giây im lặng, nhóc mới lắc đầu nói: " Em không có bỏ nhà đi bụi a. Em thu dọn ít đồ là muốn qua nhà thầy chơi mấy hôm. Chiều ngày mốt là chủ nhật thì em về đây. Đi thôi thầy, chắc bà nội thầy ở nhà trông mong thầy về lắm á. "



Hú hồn hú vía, Hứa Sinh không tin nổi vào tai mình. Cậu lờ mờ hỏi lại nhóc lần nữa: " Em thật sự muốn qua nhà thầy chơi? Em có nói lộn không vậy? "



" Em không có lộn tới lộn lui gì hết á. Em nói thiệt, em muốn tới nhà thầy chơi ngay bây giờ. Ở nhà hoài chán lắm, chẳng có gì vui hết á. Em về nhà thầy rồi tâm tình với bà nội thầy. Đảm bảo bà nội thầy không cười vui vẻ em tuột quần chạy nhong nhong ngoài đường liền. Nói chuyện với em bao vui. Đi thôi! "



Thằng nhỏ này hồi chiều ngủ quên xong đầu óc bị úng nước luôn rồi. Tự nhiên khi không vô nhà một người lạ mới quen có mấy ngày mà không thèm phòng bị gì hết trơn. Với lại nhà cậu nhỏ như cái lỗ mũi, nóng nực nữa chứ, làm sao mà nhóc ở cho nỗi. Hứa Sinh ngồi xuống, vịn vai tiểu Hiếu: " Em đừng có nói bừa! Em ở nhà đi, nhà thầy không có gì vui đâu, đã vậy còn nóng nữa. Chắc chắn em không chịu nỗi. Cha và baba của em cũng sẽ không cho em qua nhà thầy đâu. Họ sợ em bị thầy dụ dỗ, lỡ bắt em đi bán lấy nội tạng thì khổ. Em sợ đau mà đúng không vì vậy em ngoan ngoãn ở nhà. Thầy về trước đây! "



Nhóc câu cổ Hứa Sinh, nhất quyết không cho cậu bỏ nhóc chạy đi về một mình. Siết chặt vòng tay, nhóc cương quyết: " Em muốn theo thầy về nhà a. Thầy là người tốt không phải người xấu. Em tin thầy tuyệt đối luôn. Cho dù em có chết trong tay thầy em cũng nguyện ý a. Vì em được chết trong vòng tay người em yêu quý nhất đời a. Lát xuống em xin baba, thể nào baba cũng đồng ý thôi. Giờ này baba đang uống trà với cha á. Em tin là baba tin tưởng thầy nè, cho em về nhà thầy ngay luôn. Em không ở miễn phí đâu. Em sẽ phụ thầy quét nhà, rửa chén, giặt đồ, trả tiền nhà cho thầy nữa. Thầy đồng ý để em về nhà thầy chơi mấy hôm đi mà. Em năn nỉ thầy đó! "



" Được! Được! Em trước tiên buôn thầy ra đã. Lát xuống xin mà baba em không cho thì em không được giải nảy đòi theo thầy đâu nha. Còn baba em cho thì thầy cho em về nhà thầy chơi. Em chịu không? "




Đi bộ trên đường, Hứa Sinh khều tiểu Hiếu: " Em đưa đây, thầy cầm giúp em. Trông em xách cực khổ chưa kìa. Xin lỗi nha, thầy đi bộ phải bắt em đi bộ theo thầy. Giờ này không có xe buýt a! Em thông cảm! "



Nhóc đưa túi đồ ăm cho Hứa Sinh cầm xong mình nắm lấy tay Hứa Sinh: " Đi bộ chung với thầy rất vui. Em không sợ mệt đâu. Thầy đi được thì em đi được! "



Hai thầy trò đi bộ một quảng đường xa mà chưa có tới nhà. Tiểu Hiếu vừa mệt vừa mỏi chân, đi muốn không nổi. Nhóc lảo đảo, ngồi chồm hổm xuống đường: " Thầy Sinh ơi, em mệt quá hà. Nhà thầy coi vậy mà xa ghê. Tối nào về thầy cũng đi bộ xa quá chừng, em thương thầy quá. "



Nhóc chùi chùi nước mắt, khóc thút thít thương cho Hứa Sinh phải chịu nhiều vất vả đến vậy. Phải chi giờ nhóc lớn lên xíu thì có thể giúp đỡ được cho thầy nhiều hơn rồi. Càng nghĩ càng đau mề!



Hứa Sinh dừng lại, đến lau nước mắt cho tiểu Hiếu: " Ngoan! Tiểu Hiếu không khóc nữa nè. Thầy khỏe lắm, đi bộ riếc quen rồi nên không sao đâu. Em trèo lên lưng thầy đi, thầy cõng em về nhà. Còn xíu nữa là tới hà. "



Nói rồi, Hứa Sinh quay lưng chờ tiểu Hiếu trèo lên. Nhóc khịt khịt mũi, câu cổ Hứa Sinh, cả người nằm ấp sấp trên lưng cậu: " Hít hít! Thầy Sinh của em là tốt nhất. Bây giờ thầy cõng em thì 10 năm sau em sẽ cõng lại! Em hứa đó! "



" Ha ha! Được thôi! 10 năm sau tiểu Hiếu lớn lên khỏe mạnh, cường tráng, phong độ thầy sẽ bắt em cõng lại cho thầy. Giờ em chỉ cần để thầy đèo em đi là được rồi! "



......... Mị cũng muốn được cõng như vậy a!.........