Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 244 : Đi đâu cũng tìm ra, bám day như đĩa.

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Cố Ngạo và Cố Hàm ngồi trong xe gặm bánh mì. Hai anh em uất ức không nói nên lời, hà cớ gì mà vợ mình được ăn ngon, ngồi nhà hàng hưởng máy lạnh còn mình ở đây chờ như chó chực xương. Cố Ngạo cắn miếng bánh mì, nhai nhai gặm gặm:



" Anh hai, anh nói coi tại sao vợ em với anh Bảo ăn lâu dữ vậy? Ngồi chờ ngoài đây cả tiếng đồng hồ rồi đó. Biết vậy nãy vô ăn chung luôn cho rồi. "



Cố Hàm lắc đầu, người như không cười: " Em phải để vợ mình ăn cơm được thoải mái chứ. Người ta trước khi bị đưa ra tử hình còn được ăn một bửa ngon kia mà. Nóng vội là vợ bỏ chạy mất đó nha. Anh cũng muốn Bảo Bảo thưởng thức tất cả các món ngon trong đó nữa. Nói không phải khen chứ bao tử vợ anh như cái hố đen vũ trụ vậy, ăn quá trời ăn mà dáng vẫn chuẩn đẹp như thường. Đúng là vợ Cố Hàm có khác. "



Cố Ngạo không muốn thua, ngồi tâng bốc vợ mình lại liền: " Vợ em cũng dáng chuẩn đẹp vậy, tính tình dịu dàng, dễ bị dụ, gương mặt lúc mắc cỡ á, chội ôi nó quyến rũ gì đâu. He he! "



Hai người cứ nói qua nói lại, khen vợ mình không ngớt lời ( mặt dù có hơi dối lòng tí), khen xong xém xíu hai người đè ra quánh lộn trong xe luôn. Bạo phát một hồi, hai người bắt tay làm hòa:



" Thôi bỏ qua đi! Túm lại vợ chúng ta từ một trứng một t*ng trùng hợp lại chui ra nên đều đẹp ngang bằng nhau hết. Ok! Anh em đánh lộn để thiên hạ thấy là ta cười thúi mặt. Làm hòa, ha ha. "



Ngồi canh cửa, cuối cùng Trang Dụ và Trang Bảo cũng đi ra, mặt mày hớn hở, xoa xoa cái bụng no căng. Lúc này, hai anh em xuống xe, chạy đến trước mặt họ:



" Hello bà xã! Ăn ngon miệng quá hén. Đi ăn mà không rủ chồng theo gì hết trơn hết trọi để chồng gặm bánh mì vậy mà coi được đó hả. Sao? Có muốn nói gì với ông xã không cưng? "



Trang Bảo run cầm cập, níu tay núp sau lưng Trang Dụ, miệng lấp bấp: " Hàm... Hàm... Bảo Bảo... "



Trang Dụ hồn xém xíu bị hù thoát xác bay theo làn gió. Cậu ráng bình tĩnh, mặt diễn sâu, cười tươi rói: " A! Anh cả và anh Duy cũng tới đây ăn nữa hả? "



Nhân lúc Cố Ngạo và Cố Hàm xoay đầu lại nhìn, Trang Dụ chớp thời cơ kéo Trang Bải chạy trối chết. " Chạy mau! "




" Em chạy xe hay dữ vậy ta. Chạy hay đến nỗi bị công an giao thông thổi phạt luôn. Giờ hết trốn anh rồi nhen cưng. Dám bỏ anh đi chơi riêng là tội lớn à. "



Tính kéo Trang Bảo chạy thêm chập nữa nhưng đã muộn mất tiêu, Cố Hàm đang ôm eo Trang Bảo cứng ngắc không buông. Mặt méo mó, Trang Bảo khóc nấc lên kêu cứu mạng. " Tiểu Dụ ơi cứu anh Bảo. Anh còn muốn đi chơi, không muốn về nhà chơi trên giường đâu. hu hu! "



Trầm mặt một lúc lâu, Trang Dụ nhìn chằm chằm Cố Ngạo bằng con mắt tóe lửa: " Tất cả là do anh và anh hai mà ra. Đúng là đáng ghét mà. "



Trang Dụ đi tới chỗ Trang Bảo, không nể nang anh hai anh héo gì hết, mặt hung dữ gỡ tay Cố Hàm ra: " Anh Bảo đừng khóc. Mặt kệ bọn họ, chúng ta cứ đi chơi thôi. Bộ đi chơi là tội lớn dữ lắm í, bám day như đĩa đói. Sói háo sắc, t*ng trùng thượng não có khác. "



Làm bộ hung dữ vậy đó, Trang Dụ mở cửa xe chạy một mạch đi luôn. Cố Hàm ngơ ngác hỏi Cố Ngạo: " Ê! Hình như có cái gì đó sai sai thì phải a. Tự nhiên mắng cái đi luôn vậy đó hả trời. "



Cố Ngạo lắc đầu: " Mình bị lừa rồi anh ơi. Vợ em giả bộ diễn sâu đấy. Kiểu này phải bắt trói lại mới vừa. "



Trang Dụ chạy xe đi một quãng, cười nắc nẽ, đắc chí nổ banh lầu: " Ha ha! Anh Bảo thấy em thông minh ghê chưa. Quá thông minh, em đã gạt được hai người gian xảo kia rồi. Giờ chúng ta mặt sức mà hưởng thụ, em không tin là họ lại tìm được chúng ta. "



Vỗ tay gian hô, Trang Bảo ngâm nga hát hò vì vừa thoát chết, khen Trang Dụ hết lời. Trang Bảo đáng yêu còn nói phải hưởng thụ ba ngày ba đêm không về, bỏ chồng bỏ con giữa chợ luôn. Đời có bao lâu mà hững hờ.



............ Thanh xuân mỗi người chỉ một. Khi lấy chồng rồi chẳng còn thanh xuân..........



Ế trường tồn, ế vĩnh cửu, ế muôn năm!