Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 307 : Đây là, đây là...

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Vù sợ bị trừ nửa số lương, đàn em của Cố Ngạo nhanh tay lẹ chân đến tối đã mang một cậu bé trai tầm 7, 8 tuổi mặt sưng đỏ cùng thân thể chi chít những vết thương lớn nhỏ đến nhà anh. Họ lễ phép cúi chào Cố Ngạo cùng mọi người:



" Thưa đại ca! Đại tẩu! Cùng toàn thể những người đức cao vọng trọng ở đây. Theo như lời đại ca, bọn em đã cứu được cậu bé này. Đại ca xem có đúng không ạ? Lộn thì tụi em đi bắt lại. "



Cố Ngạo hướng Cố Hàm hỏi:



" Anh hai phải thằng nhỏ này không? Anh đến kiểm tra thử xem. "



Vừa thấy Cố Hàm, cậu nhóc liền nhào tới khóc nấc lên:



" Chú Cố ơi, chú đưa con về với ba mẹ đi. Con sợ lắm. Hu hu! "



Liếc mắt gật đầu ra hiệu cho Cố Ngạo biết đúng người rồi, Cố Hàm vỗ về, nhẹ giọng trấn an nhóc:



" Con ngoan, đừng sợ. Có chú bảo vệ con đảm bảo không ai có thể hại con nữa. Chú gọi điện để con nói chuyện điện thoại với ba mẹ ha. "



Nhóc gật gật đầu, đứng sát Cố Hàm giữ chặt vạt áo anh không buông. Ấn điện thoại gọi cho bạn, vừa đổ chuông đã có người bắt máy:



" Alo! Tình hình sao rồi, có tìm được con tao không?



" Mọi chuyện đều ổn thỏa. Thằng bé vừa được cứu ra, hiện tại đang ở chỗ tao. "



Vui mừng, giọng nói bên kia càng gấp gáp:



" May quá! Vậy... vậy bây giờ tao đến đón con về. "



Trầm giọng, Cố Hàm nghiêm túc nói:



" Bây giờ mày vẫn chưa rước thằng bé về được. Về rồi thì thằng bé vẫn bị bắt cóc tiếp thôi. Độ nguy hiểm càng cao hơn. Tạm thời mày để thằng bé ở đây tao chăm sóc, cứ giả bộ đau lòng như bình thường để xem bên kia có động tĩnh gì thì báo tao. Mày tin tao đi, tao không làm việc gì hại thằng bé đâu. "
Cậu nhóc nghe vậy, bậm bậm môi giận dỗi:



" con... con sẽ không lấy con bé ấy làm vợ đâu. Người gì đâu vừa vô duyên vừa điên vừa bám dai như đĩa, suốt này hết hủ rồi đam. Con chẳng biết đó là cái gì cả, lâu lâu còn đòi hôn con nữa a. Tại vì ba mẹ quen cô chú bên đó nên bất đắt dĩ con mới phải qua thôi. Con không thích con bé đó chút nào hết a. Chú không được chọc con. Đời trai của con còn dài, chưa muốn lấy vợ sớm đâu. 30 tuổi con mới lấy vợ, mà con phải lấy người eo thon, ngực trái bưởi, mông trái bom, con bé đó ngực phẳng lì như tivi eoxidi 4 số 1. "



Uông Nguyệt Hoa khoái chí, tiếp chuyện nhóc:



" Ấy con đừng nói con bé ngực khẳng mà. Tại em ấy chưa đến tuổi trưởng thành thôi, chờ 15 năm sau con mới xách định là hột có lép hay không. He he, bà hồi nhỏ cũng bị chê lép mà lớn lên ngực to nè. Bằng chứng sống là đây. "



Nhóc đâm bà một vết đau nhói vào tim, ngây thơ nói:



" Nhưng mà ngực bà không căng, hơi xụp xệ thì phải a. Con không thích đâu, con thích núi đồi chập chùng như mẹ con vậy đó. Ba con kể hồi xưa ba mê mẹ là do mẹ rất sẹc si. "



Bà chấm chấm nước mắt vô hình, đau mề thủ thỉ:



" Hồi xưa bà cũng đồi núi chập chùng lắm chứ đâu phải giống cái phao bị xì hơi như thế này. Tại chồng bà xài hao quá biết sao giờ. Hic hic, đau lòng. Vậy cũng đỡ hơn mấy người hai lưng rồi, từ trẻ cho đến già vẫn phẳng lì. Người ta có câu nói thế này này thà một phút huy hoàng rồi dập tắt. Còn hơn le lói cả trăm năm. "



Cố Chính Khanh không muốn nghe nữa, bụm miệng bà lại:



" Ai dùng hao hơn chưa biết à. Lưng tôi sắp gãy là tại ai? Con đừng nghe bà ấy nói bậy, con bây giờ còn nhỏ phải lo học đó. Con đừng vì một phút dại gái mà đánh mất cả đời trai. "



" Dạ! "



Trò chuyện tàm phào một chút thì đồ ăn được đem ra. Nhóc đói bụng, ăn gấp gáp chén sạch hết đồ ăn trên bàn. Ngồi nghỉ để tiêu cơm lát sau Cố Hàm đem nhóc đi tắm rửa, thoa thuốc. Đến giờ đi ngủ, cả đám con nít kéo nhau qua đem nhóc đi tâm sự về khuya, chỉ dạy những phương pháp trị gái hiệu quả nhất. Một chàng trai trẻ lại bị sa lưới tiểu Minh, tiểu Tinh giúp tác hợp để thành đôi với em gái bé Hạo. Giữa cột chèo và vợ đương nhiên vợ vẫn hơn.:))



.........................



Đùa cho vui thôi, đừng tự ti nhé. Mị cũng 2 lưng. 🤣🤣🤣