Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 318 : Đi đòi thứ thuộc về chúng ta thôi!

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Hôm nay là ngày mà tên quản gia cùng ả hồ ky triệu tập mọi người đến họp cổ đông để giành quyền công ty nhà họ Dương. Vì vậy, mới sáng sớm Cố Hàm đã chuẩn bị hai bộ đồ vest một lớn một nhỏ cho Dương Tuấn và bé Gấu thay. Bé Gấu được Cố Hàm mặc đồ cho mình hí ha hí hửng đứng trước gương xoay vài vòng, bắt chướt mấy soái ca trong tivi vuốt vuốt tóc.



" Ây da, ai trong gương mà đẹp trai, đáng yêu quá vậy ta? Hí hí, còn ai ngoài bé Gấu nữa chứ. Anh Thỏ, anh Thỏ anh coi em mặc vầy có đẹp hơm. Đây là lần đầu tiên bé Gấu được mặc đồ đẹp giống người lớn nha. "



Tiểu Hi gật gật đầu, sờ sờ mặt bé Gấu:



" Quá soái ca luôn! Sau này bé Gấu của anh sẽ mặc đồ y như vầy để kết hôn với anh a. Tới lúc đó hai ta cùng nhau sánh bước trên thảm đỏ, mãi mãi yêu nhau, thương nhau hoài luôn. Bé Gấu có thích không? "



" Dạ thích! Bé Gấu thích anh Thỏ nhất luôn. Bé Gấu sẽ là vợ ngoan của anh. Hi hi! "



Cọ tới cọ lui một hồi hai nhóc ôm ôm hôn hôn nhau thắm thiết không rời. Dương Tuấn há hốc mồm nhìn màng yêu thương nồng thắm đi xa vời tuổi tác này của hai nhóc. Cậu đã trãi qua 18 năm cuộc đời mà chưa từng hôn môi với ai cái nào, thế mà hai nhóc bé tí teo này lại hôn rất tự nhiên như đã thành thục luôn. Em trai của cậu đã bị nhiễm thói hư tật xấu trần gian rồi a. Tính ra cậu vẫn còn ngây thơ trong sáng phết ra ấy chứ.



Cố Hàm cười cười, xoa đầu Dương Tuấn:



" Con phải làm quen với mấy trường hợp này đi nha. Ở nhà này yêu đương không phân biệt tuổi tác đâu. Sửa soạn xong rồi thì chúng ta xuất phát đến công ty Dương gia. Cha Hàm nhất định sẽ đòi lại những gì thuộc về các con. "



" Dạ, con cám ơn cha Hàm. "



Tiểu Hi đắng đo từ hôm qua đến bây giờ, suy suy nghĩ nghĩ nhóc níu quần Cố Hàm:



" Cha à, thật sự con không thể đi theo bé Gấu sao? Bé Gấu đi một mình con thật sự không yên tâm chút nào hết. "




Dương Tuấn dõng dạc đi vào cùng với Cố Hàm đang bế bé Gấu. Mọi người há hốc mồm không tin vào chính mắt mình nhất là ả hồ ly với lão quản gia. Lão nhăn mặt, ai oán rõ ràng ông đã cho người giết chết Dương Tuấn. Ông còn tận mắt chứng kiến thì làm sao giả được? Thôi chết, có lẽ đã trúng kế của Cố gia. Khốn kiếp, đáng lẽ mình phải cho người giết hết bọn cản đường này sớm chút nữa là được rồi.



Ả hồ ly hoảng sợ, lấp bấp:



" Mày... mày là ai? Ai phái mày đến để cướp đoạt tài sản của tao? Mày chắc chắn không thể là Dương Tuấn. Rõ ràng tao đa... ưm um. "



Lão bụm miệng ả hồ ly không cho nói những chuyện không nên nói ra ngoài. Ông gằng từng chữ:



" Câm... miệng... g. Cô muốn chết cả lũ à? Cứ để tôi giải quyết vụ này. "



Ả nghe vậy bình tĩnh lại chút đỉnh, lùi lại ra sau lưng ông. Vẻ mặt như không có chuyện gì, lão cầm giấy chứng nhận tử vong đưa ra:



" Đây là giấy chứng nhận Dương Tuấn đã chết. Cậu có bằng chứng gì chứng minh mình là Dương Tuấn? Tôi là quản gia thì đương nhiên biết rõ người nhà của lão gia hơn ai hết. Ha, tốt nhất biết điều thì biến khỏi đây còn không cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt mấy người ở tù rục xương. "



Liếc sơ qua tờ giấy chứng tử, Cố Hàm cười khẩy:



" Ông có lộn không vậy? Đây là giấy chứng tử cái gì a? Thời gian ghi rõ ràng là của 100 năm sau kìa, rồi người kí chứng tử đó là ai tôi không biết nha. Ông có muốn giả thì nên có tâm chút chứ, bất cẩn quá. Chậc chậc! Hazz, còn đây mới là giấy tờ hợp pháp nè. Giấy xét nghiệm ADN quan hệ cha con, bản di chúc chính thức của Dương chủ tịch tiền nhiệm. Nếu không tin tôi sẽ mời luật sư đến đây làm chứng. "



Đám cổ đông ồn ào, có người đập bàn hỏi:



" Các người đây là đang làm cái trò hề trước mặt chúng tôi. Chuyện gia đình thì tự giải quyết đừng liên lụy chúng tôi. Bây giờ chúng tôi làm sao biết lời nói của ai là thật lời của ai là giả? Tôi cần một lời giải thích rõ ràng từ các người. Tin tưởng vào một trong hai chúng tôi sẽ nhận được gì? "



........................



( Mấy hôm nay dọn qua trọ mới với thực hành từ sáng tới tối nhiều quá. Ít dành thời gian viết truyện, mong mấy bạn thông cảm nha!)