Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 364 : Nghĩ sao chờ tới sáng vậy ?

Ngày đăng: 17:39 30/04/20


Cố Ngạo ngồi chống tay lên bàn, rầu rĩ than ngắn thở dài:



" Buồn quá trời ơi! Vợ em nỡ lòng nào đuổi em ra khỏi cửa như vậy a? Em chỉ lấy có mấy tấm hình xẹt si của vợ thôi chứ có gì đâu. Tối nay không được ân ái với vợ nữa chứ. Buồn càng thêm buồn. "



Cố Diễm nheo nheo mắt, đập bàn chửi lại Cố Ngạo:



" Em than cái con khỉ ấy. Tại em liên lụy nên anh mới bị vợ đuổi cổ ra khỏi phòng ngủ đây này. Điện thoại thì nhắn xong xóa đi, hình gửi vô điện thoại khác. Em để trơ trơ trước mặt tiểu Dụ như vậy, em ấy không thấy mới là lạ. Em chỉ bị cào mặt thôi mà còn anh này mới vừa định ôm vợ liền bị vố cho hai bộp tay rõ kêu. Xong lấy đủ thứ đồ nghề tống vào mặt anh, đánh đá đấm anh như con không đẻ. Mai anh còn mặt mũi bào dát mặt vào công ty nữa. Để nhân viên biết được không cười anh thúi đầu mới là lạ. Hừ! "



Cố Ngạo trề trề môi, làm như mình oan ức lắm không bằng.



" Đó là do em không kịp giấu đi chứ bộ. Mà vợ em đâu chỉ bực vụ đó mới đuổi em đi. Cái cốt yếu là từ vụ hợp tác với mấy thằng nhóc con nhà mình hạ thuốc ngược lại em ấy đó. Bữa đó em cũng hơi xung, làm em ấy tới sáng luôn liệt giường đi muốn không nổi đến tận mấy ngày trời. Hắc hắc, nhưng cũng nhờ vậy em lại có thêm đứa thứ 3. "



Cố Hàm nghe hai người kia đấu võ mồm mình cũng muốn xen vào. Anh nhót nhót cái mông, đứng ngồi không yên được. Bực bội quá cũng gầm lên:



" Hai người nhiêu đó mà kêu khổ. Ông đây mới khổ nhất này. Mới từ phòng tắm đi ra, Bảo Bảo từ đâu xông tới không cho cơ hội phản kháng dùng sức đem ngón tay đâm muốn lủng mông ông đây. Nắm đầu bức tóc muốn hói tới nơi. Ức thiệt chứ, vì một người sơ xuất mà chết chùm cả đám. Đau chết đi được. Nhà này bây giờ còn ai nhục hơn ông đây, bị vợ thông động kiểu đó mới ác chứ. "



Vỗ vai Cố Hàm bày tỏ sự thương tiếc, Cố Ngạo nói lý lẽ an ủi anh:



" Không sao đâu anh. Đời người đâu ai đoán trước được vận mệnh của mình. Anh hên là để vợ chọc mông chứ để người khác chọc mông mình mới có chuyện. Ta nói đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử, anh em mình ráng đội đi. Tiểu Hủ, còn em thì sao? Nãy giờ không thấy em phản ứng gì hết a. Chắc tiểu Thần không làm gì em đâu ha, em ấy hiền quá trời mà. "



Cố Hủ đau mề, ứa nước mắt không muốn nói nhưng vẫn phải nói:



" Ừ, hiền dữ lắm. Vợ em hiền thấy mà sợ luôn ấy. Em ấy đâu có làm gì đâu cầm cái dao thái rượt em thôi hà. Ẻm còn uy hiếp em nếu em không cút ra ngoài cây dao liền bay vào trọng tâm cái chân thứ 3. Mà các anh cũng biết đấy, cái chân thứ 3 là để đi trong vợ mất rồi em biết sông sao. Hic hic! "




Nghe tiếng mở cửa, Trang Dụ biết anh vào vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ say. Cố Ngạo tưởng cậu ngủ thật, ban đầu tính chọc vợ dậy nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi. Anh tiến lại gần, ngồi cạnh mép giường nhìn chằm chằm cậu ngủ say. Giờ sao đây? Có nên đánh thức vợ dậy không ta? Bỏ cơ hội này mai khó dỗ vợ dữ lắm a. Đấu tranh tư tưởng đã đời anh đi lại cái ghế gần đó ngủ tạm. Biết đâu mai vợ thấy mình vậy thương tình tha tội cũng nên. Má ơi lạnh chết con!



Trong bóng tối, cậu hé mắt liếc trộm anh, thấy anh lạnh vậy đúng là rất tội nghiệp nha. Dẫu sao chuyện cũng qua rồi mình có nên tha thứ không ta? Nhưng nghĩ tới lần đó ảnh hành mình ra bã là lại tức điên lên. Hay tạm tha trước mai trị tội sau? Hừ, kệ đi. Không tin ảnh ngủ ghế một hôm liền có chuyện.



Ầy, cái trọng điểm không phải ngủ ghế chết mà lạnh chết. Chồng nhà cậu rất thông minh tắm nước đá cơ đấy. Bày mưu tính kế làm gì tự rước khổ.



..............................:))



Hoa lan trắng: Đáng đời, lêu lêu lêu!



Cố Ngạo: Sao nhỏ này chưa chết? Trăm phát đạn đó đều là hàng giả à?



Hoa lan trắng: mẹ guột của mự guột của cưng chết rồi mà chưa chịu đầu thai thôi.



Cố Ngạo: Nhây như chó!



Hoa lan trắng: Chụy đây chó cưng cũng không phải người. Ha ha, cưng đang nói với chó đấy.



Cố Ngạo: Tao chờ trời sáng!!!



Hoa lan trắng: Chụy chờ trời tối