Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 420 : Ý trời!

Ngày đăng: 22:04 20/05/20


Đông Đông nằm viện cũng được ba ngày, sức khỏe của bé đã ổn định hơn, không còn nôn ra khi ăn hay đau nhức như trước nữa. Trang Dụ cầm tay bé cẩn thận từng li từng tí cắt móng tay.



" Đông Đông là bé ngoan, không thể để móng tay dài nha, vi khuẩn dễ chui vô ở trong đó lắm. Lỡ mà Đông Đông bóc thức ăn nó sẽ vào bụng làm Đông đau bụng khóc hu hu luôn. "



Nghe cậu hù dọa như vậy, Đông Đông ngồi khoanh tròn, miệng há to lên.



" Oa, ghê dữ vậy luôn hả baba? Đau bụng khó chịu lắm... lắm á. Đông Đông không để móng tay dài nữa đâu. "



Cậu cười cười: " Đúng rồi, con trai của baba thật ngoan. "



Ngồi kế bên thấy tình cảm hai ba con người ta mặn nồng vậy, Cố Ngạo cũng có chút ghen ăn tức ở. Ủa ủa, này vợ tui mà sao bình thường không cắt móng tay, nói chuyện ngọt ngào với tui vậy đi? Toàn nghe chửi không hà. Hứ, anh đây sao có thể thua một đứa con nít được. Nghĩ gì làm đó, Cố Ngạo chìa tay ra, chen ngang cuộc vui của ba con người ta.



" Ây du, anh cũng sợ bị đau bụng nữa. Bà xã, em cắt móng tay cho anh với. "



Cậu trề trề môi, mắt vừa lia qua bàn tay anh liền quay lại chăm chú cắt móng cho Đông Đông ngay.



" Móng tay anh ngắn ngủn, cắt cái gì mà cắt. Anh đừng ở đó giở trò, em đánh rụng răng bây giờ. "



Anh cố chấp đưa bàn tay tới trước mặt cậu:



" Đâu, nó dài mà! Dài thêm chút xíu nè em. Mà em đó, hở chút đòi đấm đòi đánh anh rụng răng. Anh mà rụng mỗi lần hôn là em nút nú anh đó. Hắc hắc! Nú mềm hơn răng nhỉ? "



Chỉ tưởng tượng tới cái cảnh đó thôi là người cậu đã nổi hết da gà da vịt. Cậu bực bội xua xua anh đi:



" Anh đồ bệnh hoạn, đi chỗ khác chơi đi. Lúc anh không có răng là lúc em cũng húp cháo sông qua ngày rồi. Tới đó dồn sức để thở còn muốn không nổi chứ ở đó mà hôn. Lớn già đầu rồi, muốn cắt thì tự cắt đi. Em không có rãnh đâu mà hầu anh. "



" Được, được, không cắt dùm thì thôi. "



Phải công nhận dạo này vợ anh nâng trình cãi lại anh rồi a. Bây giờ nhiều lúc anh phải nghẹn họng không biết phản bác lại làm sao.
" Não cha con rớt xuống kìa. Nghĩ lý do lý trấu tới nỗi bay não luôn. "



" Em giỡn vui thấy mà sợ luôn. Giỡn phát bay luôn cái điện thoại, anh mới đổi cái mới giờ phải đổi cái khác nữa. "



Lượm điện thoại lên, anh phủi phủi, tiếc thương cho cái màn hình bị nứt một đường.



" Xùy, bình thường anh thiếu cha gì tiền mà bày đặt tiết tiền. Lát đi em mua cho anh cái mới. "



Anh chấm chấm nước mắt không khí, làm như mình tủi thân lắm.



" Thì đó, tiền anh giao hết cho em rồi. Bây giờ đâu dám dùng tiền lung tung, mỗi ngày phải chờ em phát lương cho. Anh giờ nghèo còn hơn chữ nghèo. Hazz... "



" Gì? Em giữ có mấy cái thẻ thôi nha! Tiền anh dùng chi phiếu không mà anh xạo, anh làm như em... là... Ông xã, ai vào kìa! "



Đang định cãi lại anh thì cậu thấy có một người đàn ông đang mở cửa vào. Cố Ngạo nhìn là biết ngay, đây là chồng của tiểu Kỳ mà.



Người đàn ông có cúi đầu, biết mình có chút thất lễ nên lên tiếng trước.



" Xin lỗi đã làm phiền hai người. "



Anh chỉ chỉ cái ghế, ý mời cậu ngồi xuống. Cậu cũng thuận ý làm theo.



" Giới thiệu với em đây là chồng của tiểu Kỳ thật. Anh có kể cho em nghe chuyện của cậu ta rồi đó. "



" À à, em biết rồi! Cậu đến đây tìm chúng tôi có việc gì? Nếu gặp khó khăn cứ nói, vợ chồng tôi sẵn sàng giúp đỡ. Dù gì, chồng tôi cũng xem cô ấy là em gái mà."



Anh ta đưa một cái USP ra, lắc lắc đầu:



" Tôi chỉ đến đây đưa cái này cho hai người thôi. Này là tiểu Kỳ trước lúc xảy ra chuyện dặn dò tôi nếu cô ấy gặp bất trắc thì đưa này cho anh Cố đây. Chỉ là phỉ đến giờ này tôi mới đưa cho hai người được. "



" Ừm, cám ơn cậu! "



Đưa cho anh đồ cho anh xong, anh ta đứng lên chào tạm biệt rồi đi ngay. Cố Ngạo và Trang Dụ im lặng nhìn nhau không biết nói gì.



Đến lúc về nhà, anh mở máy ra xem, thì bật thốt lên:



" Ý trời! Ý trời! "