Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 437 : Nỗi lòng của hai ông bà!

Ngày đăng: 01:51 23/05/20


Sau hôm bị vợ dạy dỗ, quỳ gối kiểm điểm thì những ngày sau đó Cố Ngạo rất chăm chỉ làm việc, làm mọi cách để lấy lòng vợ. Thấm thoát thời gian trôi qua, thai trong bụng của Trang Dụ và Trang Bảo cũng đã được hơn năm tháng. Bụng hai người nho to thấy rõ, đặc biệt là Trang Bảo mang song bào thai nên to hơn nhiều. Cũng trong thời gian này thì hai đứa con của Cố Hủ và Hạ Tủ Thần chào đời. Hai vợ chồng họ cũng vì vậy mà bận rộn hơn hẳn, thời gian nói chuyện yêu đương cũng ít hơn. Hạ Tử Thần nhiều lần đuổi Cố Hủ ra ngoài, bắt anh phải đi theo học hỏi kinh nghiệm chăm con của Cố Hàm.



" Anh làm cái gì vậy? Ai lại bế con chổng ngược kiểu đó. Anh tính giết con em hả? Tránh ra, tránh ra để con em yên. "



" Anh... anh chỉ sợ con tè ra quần, chổng ngược để con khỏi tè thôi mà. Em làm gì thấy ghê! "



Cố Hủ mặt hầm hầm, tủi thân lủi qua một góc đứng nhìn vợ chăm hai đứa con trai. Đuổi người ta cho đã rồi, a Thần lại mắng:



" Anh đứng đó nhìn cái gì a? Anh không thấy em bận cho Hiển Hiển bú sữa hả? Anh mau đi thay tã cho Nhiên Nhiên đi, con tè dơ hết rồi này. "



" Ờ, anh làm liền. "



Cố Hủ trả lời cậu ỉu xìu, lủi thủi đi lấy cái tã lót mới để thay cho Nhiên Nhiên. Anh mở tã ra, một mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi. Cố nhịn lắm nhưng không được, anh bịt mũi, nôn thốc nôn tháo:



" Ọe... má ơi thối quá đi. Nhiên Nhiên ơi là Nhiên Nhiên, con uống sữa thôi mà "đi" cũng dậy mùi kinh khủng thế này. Mai mốt con ăn cháo chắc banh nóc nhà quá. "



Nói năng bậy bạ, anh được cậu tặng cho một cái lườm bén ngọt, tư thế cậu bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh ăn một đạp.




Lại là cái chuyện mất áo ngực, ông nổi hắc tuyến đầy đầu, quát:



: Tôi không có lấy! Bà bỏ đâu mất rồi đổ thừa cho tôi là sao? Ăn no rửng mỡ, chất ngấn ngấn đầy bụng kìa. "



Vậy là cuộc chiến tranh giữa hai ông bà cứ kéo dài mãi cho tới giờ cơm vẫn không ngưng nghĩ. Làm gương cho con cháu quá mà. Mà nguyên nhân sâu xa chỉ có đám nhóc là hiểu. Miếng lót mông cần bảo trì, lâu lâu thay mới ấy mà. Hắc hắc!



......................:))



Hì hì, đọc cmt mấy bạn mắc cười quá. Tôi không có khiếu gì hết a, tự nhiên một ngày đẹp trời hứng cái viết truyện này luôn. À mà tui không đề cập nhiều tới cặp Hủ-Thần, Diễm-Duy đâu nha. Các bạn cũng hiểu lý do mà.



......... Để kể cho nghe chuyện vụn vặt nhỏ thôi a......



Là tối qua tui học tới 8 giờ mấy tối mới về nhà. Ngồi học giảng đường cái mẹ tui điện cho mấy cuộc gọi mà tui không bắt máy. Về nhà điện lại mẹ nói hết hồn, tưởng tui bị gì không á. Nói ra mới biết học về khuya, mẹ hỏi học chi tối dữ vậy, đi mình nguy hiểm không, đường vắn không? Rồi nói có chuyện gì mượn điện thoại gọi điện báo mẹ biết. Nó đơn giản là vậy nhưng tự nhiên tim tui đập thình thịch, thấy ấm áp vô cùng luôn. Mấy chuyện buồn, áp lực mấy ngày qua cứ vậy tan biến hết. Xa nhà thì mới hiểu được không đâu an toàn bằng nhà mình hết. Bởi vậy mấy bạn ráng trân trọng thời gian ở gần cha mẹ nha. Hihi, rồi ai cũng phải đi học đại học, cao đẳng không thì đi làm cũng xa nhà thôi. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy đến.



......... Thôi tui ngủ đây! Mai lại học nguyên ngày rồi........:))