Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 455 : Từng chút bù đắp!

Ngày đăng: 09:29 20/08/20


Cố Ngạo thức dậy thấy Trang Dụ đang ngủ trên vai mình nên cũng không vội đánh thức. Nhìn nhìn một hồi anh vẫn là thương vợ đang mang thai nên nhẹ nhàng dịch người ra rồi bế cậu lên cái ghế ngủ. Bầu bì ở trong bệnh viện miết cũng không tốt, Cố Ngạo nghĩ vậy liền đi tìm Cố Hàm khi nào tan làm sẵn đưa cậu về luôn. Tiện thể anh cũng mua chút đồ ăn, đồ chơi này nọ chuẩn bị cho công cuộc bù đắp những thiếu sót về phương diện làm cha.



Lúc Trang Dụ tỉnh cũng là lúc Cố Ngạo tay xách nách mang một đống đồ mang vào. Cậu dụi dụi mắt, nói lí nhí:



"Ông xã, anh mới đi đâu về vậy? Ưm... Em mệt quá hà..."



Anh cười toe toét, huơ huơ túi đồ: "Anh mua đồ ăn với đô chơi cho Đông Đông nè. Còn có trái cây cho em nữa đó. Em ăn một chút cho đỡ buồn miệng."



"Ừm, anh chu đáo thật đó."



Cậu xuống ghế đi rửa mặt sau đó ngồi ngay ngắn chờ anh bồi mình ăn trái cây. Anh đút miếng táo vào miệng cậu, không nhanh không chậm nói:



"Anh có nhờ anh hai một lát tan làm qua rước em về nhà rồi. Em khoan hãy từ chối! Anh biết em lo cho con nhưng em cũng phải chú ý sức khỏe của mình nữa. Em cứ ở trong này hoài thì ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng đó. Về nhà ngủ một đêm ngày mai em theo anh hai vào chơi với con."



Cậu nghe vậy cũng không từ chối, vòng tay ôm lấy eo anh, mặt cọ cọ: "Vậy cũng được! Em thương anh quá đi mất. Nhưng anh một mình chăm con mệt lắm, lỡ anh đổ bệnh thì em biết tính sao."



Cúi xuống hôn hôn nhẹ lên tóc cậu, anh nửa đùa nửa thật:



"Ối trời! Tưởng em lo chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ. Anh là đàn ông con trai thì sợ chi chút bệnh vặt. Em bình thường cũng thấy cơ bắp anh cuồn cuộn, chuột chạy rần rần như trâu như bò đó thôi. Nếu có bệnh thì uống thuốc chứ có sao đâu. Đông Đông ở bệnh viện cùng lắm một tuần nửa tháng thôi. Nghiêm trọng là cái chân, về nhà dưỡng được. Em đừng quên anh còn nguyên đám đàn em mắc dịch mắc toi kia kìa. Lo không xuể thì điện một phát bắt mấy tên vô công rỗi việc đó đến hầu. Hắc hắc!"



"Anh thật là... gì cũng nói được."



Cậu cười phì, sờ sờ cơ bụng anh nhằm ăn chút đậu hũ. Vẫn rắn chắc như ngày nào, sờ thật thích.



Đông Đông ngáp ngắn ngáp dài mở mắt ra nhìn thấy cảnh này đầu liền hiện lên một dấu chấm hỏi. Baba sao lại sờ bụng cha? Chẳng lẽ trong bụng cha cũng có em bé? Chắc chắn là vậy rồi, bé xem phim thấy cảnh này hoài.



"Baba! Con sắp có thêm một đứa em nữa hả? Là con trai hay con gái vậy baba? Cha mang thai được mấy tháng? Cha... cha lại đây cho con sờ bụng cha thử, xem xem em có đạp cha không?"



Đông Đông trong đầu hiện một chấm hỏi thôi nhưng lúc này trong đầu cả anh và cậu là hiện lên hàng ngàn dấu chấm hỏi. Hai người bỗng dưng tâm linh tương thông tức thời đều đình trệ bộ não, sắp xếp lập trình lại những dữ liệu bé đưa ra. Hiểu ra vấn đề, cậu ngượng ngùng buông anh ra, vội đến ngồi cạnh Đông Đông, trên mặt còn chút phiếm hồng:





"Cái này... Cái này... Chỉ là cha con ăn khó tiêu nên baba xoa bụng để cha con bớt đau thôi. Cha con làm sao mà có em bé được. Chỉ một mình baba có thôi."



Bé gật gù xem như hiểu chút chút: "À, thì ra là vậy! Tại Đông Đông thấy baba xoa bụng mà mặt sướng quá nên tưởng cha có bầu. Hi hi! Baba Đông Đông muốn hôn hôn."



"Con trai của baba làm nũng luôn ta ơi. Cưng cưng con nè... Moa moa..."



Cậu hôn hôn hai bên má bé, hết xoa rồi lại nựng, càng sờ càng thích. Chỉ có Cố Ngạo là vẫn đứng yên như trời tròng nhìn hai ba con vui đùa. Anh không tin được Đông Đông lại có thể cho rằng anh có bầu. Tướng anh thế này mà vác bụng bầu thì nhìn ra cái dạng quái dị gì? Đảm bảo anh bị cả dòng họ, bạn bè cười cho thối mặt. Đi đâu cũng khịa: "Quả báo đó con trai! Ha ha!". Càng nghĩ càng rùng mình, anh phải chấn chỉnh lại tư tưởng của Đông Đông ngay và luôn. Vì anh không mang bầu không có nghĩa là tương lai Đông Đông không thể mang bầu. Con trai anh giống vợ anh từ đầu tới chân chỉ khác mỗi cái mặt mà cái mặt đó lại sao chép từ anh mới ác chứ. Đợt này chết anh rồi!



Tới chiều Cố Hàm như dự định đón Trang Dụ về, trong phòng bệnh bấy giờ chỉ còn hai cha con. Anh có chút ngượng, bình thường Đông Đông thân với Trang Dụ hơn anh, anh lâu lâu chỉ dạy mấy cái tư tưởng tào lao giờ bắt nghiêm túc khó muốn chết. Lấy trong túi một đống đồ chơi trãi trên bàn, anh đem từng món từng món khoe với Đông Đông:



"Cục cưng, con xem nè! Đây là con robot siêu siêu dũng mãnh, đây là năm anh em siêu nhân gao nè, còn đây là xe điều khiển, bộ xếp hình, bộ lắp ráp... Cha mua hết tặng con đó! Đông Đông có thích không?"



Mắt Đông Đông sáng lắp lánh vì đống đồ chơi siêu siêu hấp dẫn trước mắt, bé thích thú cầm hết món này tới món kia lên chơi: "Con thích lắm cha! Cha xem này xem này, robot cử động được đó. Ha ha! Vù vù, siêu nhân bay vòng vòng... Con là siêu nhân đỏ cha là quái vật... Ya ya ya... Quái vật xấu xa kia đứng yên để ta đánh mi bầm dập."



Anh cười gian, phối hợp theo bé: "He he... Ta là quái vật xấu xa đây. Tên siêu nhân nhà ngươi bắt ta đứng yên thì ta đứng yên chắc. Ta đâu có điên! Ngươi có giỏi chiến thắng ta đi... Ối sức mạnh to lớn này là gì đây.... Ui da đau chết ta... Xin siêu nhân tha mạng... ta sai rồi sai rồi... Cầu siêu nhân tốt bụng ta mạng."



"Được,... Sau này không làm việc xấu nữa nha... Không thì ta lấy móng vuốt cào ngươi nát mặt..."



Hai cha con cùng nhau ôm bụng cười lớn, lâu lâu chơi trò trẻ trâu cũng vui phết đấy chứ. Đông Đông vui sướng câu cổ Cố Ngạo, rướn người hôn hôn anh mấy cái:



Anh đưa từng tấm lên: "Đây là con gì?"



"Con ngựa vằng! Nó có hai màu đen trắng nè cha."



"Đúng rồi! Đông Đông giỏi quá!"



"Đây là trái dâu... Con mèo... Trái cam... Con chó..."



Hỏi liếc cũng chán, bé đẩy đẩy tay anh: "Con không chơi trò này nữa đâu. Cha kể chuyện cổ tích con nghe đi."



"Được được..."



Anh lấy mấy cuốn truyện tranh ra để bé chọn: "Con thích nghe chuyện nào?"



Bé chỉ vào cuốn cô bé quàng khăn đỏ: "Con muốn nghe chuyện này."



Anh lật từng trang, bắt chước cậu kể thật chậm chạp trầm trầm: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé..."



Đang kể giữa chừng bé lại ngước đầu lên hỏi anh: "Cha ơi cha! Sao cô bé lại quàng khăn đỏ vậy cha?"



Anh cười trừ trả lời đại: "Bởi vì cô bé thích màu đỏ, choàng khăn cho nó đẹp nữa."



"Cha... cha... bà của cô bé bao nhiêu tuổi?""



"Cha... cha... Sao con sói mỏ nhọn quá vậy cha?"



"Cha... cha... Bà cô bé ở trong bụng con sói sao vẫn thở được?"



......



Hàng tá câu hỏi vô cùng khó trả lời hoặc hiển nhiên nó là như thế thì biết giải thích ra làm sao. Bé hỏi một câu thì sẽ nảy sinh thêm n câu. Anh trả lời đến nỗi mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ. Anh thầm mong Đông Đông mau mau ngủ để anh thoát khỏi nghịch cảnh trớ trêu này. Sớm muộn gì anh cũng tuột huyết áp mà chết. Hèn gì tối qua anh hỏi có một câu mà Trang Dụ đánh anh bờm đầu. Hu hu! Ai thấu cho nỗi đau này.



Kể chuyện không đâu vào đâu một hồi anh ngủ trước Đông Đông luôn. Bé đem truyện cất qua một bên, im lặng nhắm mắt ngủ. Hôm nay bé cảm thấy rất rất vui!