Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 55 : Giao tiền!
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Mấy ngày nay Trang Dụ bận bịu chuẩn bị tiền nông đưa cho tên khốn kiếp kia. Cậu đi đến ngân hàng rút ra một trăm triệu đóng gói trong vali kĩ càng. Cậu đang chờ hắn gọi điện thoại đến nói địa điểm. Cậu thật sự không muốn liên lạc với hắn thôi thì để hắn tự gọi tới. Với lại cậu cũng không lưu số điện thoại hắn làm gì. Sống trong nỗi thấp thỏm lo sợ này cậu khó chịu lắm, nó muốn bức cậu thành điên rồi.
Cố Ngạo nhận ra Trang Dụ từ ngày anh đưa tiền cho cậu hôm đó đến nay có gì đó không ổn. Anh vẫn luôn cho người quan sát nhất cử nhất động của cậu. Mỗi ngày đến công ty đều sẽ có người để tài liệu về cậu sẵn trên bàn đưa anh xem. Anh nghi ngờ có người đang lợi dụng cậu để lấy tiền. Anh muốn biết người đó là ai, dám có gan leo lên đầu lên cổ vợ anh. Muốn tự tìm đường chết thì anh cho toại nguyện.
Cậu chờ chưa đến một tuần, mới tới ngày thứ tư hắn đã chủ động gọi điện cho cậu. Nghe tiếng chuông điện thoại từ số lạ này cậu khẳng định là hắn gọi tới nên bắt máy. Nhưng cậu vẫn hỏi lại cho chắc:
" Alo! Tôi nghe đây! Ai ở đầu dây bên kia vậy?"
" Là tao chứ con ai khác nữa đây! Hôm trước rõ ràng kêu mày lưu lại số điện thoại của tao. Mày cũng gan lắm dám không nghe lời!". Tên đại ca hắn giọng cười gian trá.
" Được rồi! Có lưu hay không thì không phải mày cũng có số của tao đó sao? Chưa đến tuần đã gọi rồi! Mau nói vào trọng điểm đi! Nhanh chóng mà kết thúc việc này!". Cậu dứt khoát nói thẳng qua điện thoại, dây dưa nhiều với tên này chỉ thêm phiền phức.
Hắn giọng khinh bỉ trả lời lại cậu:
" Ây dô! Nghe giọng điệu của mày chắc đã chuẩn bị xong tiền rồi nhỉ? Đúng là lên giường đưa mông cho đại gia kiếm nhiều tiền quá ha! Chật! Cố thiếu gia giàu sang, hào phóng có khác chứ gặp tao một xu còn không có đâu. Cái hạn bẩn thiểu như mày đem đi bán làm kỉ nam thì được. Mà thôi! Nếu đã có tiền rồi thì đưa liền cho tao luôn! Tao đang cần gấp! Xong xuôi tao biết mình nên làm gì!"
" Mày nói vào trọng điểm luôn đi. Địa điểm là chỗ nào, thời gian ra sao? Tao sẽ đến đúng hẹn. Mày không cần nói nhăn nói cụi nhiều làm chi! "
" Mạnh mồm ghê! Được! Chiều nay 4 giờ mày đến khu nhà hoang phía tây xx. Nhớ mang đầy đủ tiền mặt, tao chờ mày ở đó. Nếu mày giám dở trò thì chờ mà nhận lấy hậu quả!". Hắn nói địa điểm xong rồi cúp máy ngay.
Cậu thét lên đau đớn! Cậu muốn chạy ra khỏi chỗ này! Cậu muốn tìm Cố Ngạo. Cậu không muốn mình cứ vậy bị vũ nhục lần nữa. Có chết cậu cũng không muốn. Hắn tiếp tục đem quần cậu xé ra. Hung hăng bóp chặt vết thương của cậu.
Trang Dụ giảy dụa tự đập đầu mình vào thành tường. Máu từ đầu cậu tràn ra dính lên tường một mảng lớn.
Cố Ngạo nhận được tin cậu đến địa điểm đó. Anh không nghỉ ngợi gì nhiều trực tiếp phóng xe đến. Anh lái xe thật nhanh theo sau là một đoàn đàn em tinh nhuệ lái xe gần sát anh. Đến Nơi anh phóng xuống xe chạy thẳng vào căn nhà hoang mà cậu vào. Nghe tiếng la của cậu từ bên trong. Anh đạp cửa cái rầm làm nó sập xuống.
Nghe động tỉnh tên đại ca đang định làm cậu thì giật mình quay đầu lại. Mấy tên đàn em hắn cũng quay đầu ra xem. Hắn hỏang sợ đem Trang Dụ kéo lên dùng dao kề lên cổ cậu: " Mày mau cút khỏi đây. Chừa cho tụi tao con đường sống, tao sẽ tha mạng cho nó. Còn không mày chuẩn bị nhận xác của thằng tình nhân này đi. Cùng lắm tao đem nó chôn cùng. "
Cố Ngạo vừa vào thấy một màng này. Anh nổi giận đầu muốn nổ tung đem chém chết chúng. Dám đem cậu ra làm trò đùa, đã muốn vũ nhục cậu còn định quay phim tống tiền. Anh tức điên lên đem máy quay phim ném thẳng một phát vào tay tên đại ca kia. Hắn vì đau đớn mà làm rớt con dao xuống. Lấy tay không bị thương ôm lấy cái tay kia. Cậu vì không có điểm tựa mà trực tiếp khụy người xuống.
Anh lớn tiếng quát: " Tụi bây dám! Muốn chết! ". Anh dùng hết sức đấm đá bọn đàn em. Không cần đến các đàn em của anh ra tay, bọn chúng đều đã nằm la liệt trên đất mà rên rĩ. Anh nhào đến túm lấy tên đại ca đấm đá vào mặt hắn. Anh cầm con dao lên đâm trực tiếp vào bộ vị của hắn. Hắn vì đau đớn mà ngất đi sau đó.
Cố Ngạo đem con dao thải sang một bên đến đỡ lấy cậu ôm vào lòng. " Trang Dụ! Trang Dụ! Em không sao rồi! Đừng sợ nữa! Anh ở đây! "
Trước lúc cậu hôn mê cậu gắng gượng kêu tên anh: " Cố... Ngạo! Cố... Ngạo! Cứu.. em! Em... xin lỗi!"
Anh ôm chặt cậu hơn đem áo vét ngoài cởi ra trùm lên người cậu. Anh bế cậu lên thì thầm bên tai cậu: " Em yên tâm! Anh đến rồi! "