Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 73 : Công khai, Cố Hàm thoát ế!

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Hai vợ chồng già ầm ĩ một trận liền gạch mặt nhau, không ai thèm nhìn ai. Trang Dụ cúi đầu lầm bà lầm bầm: " Bộ mình không được phép làm chồng sao. Chuyện này nhỏ có chút xíu vậy mà không nhường. Đáng ghét!"



Cố Ngạo buồn cười xoa xoa đầu cậu: Em a, sao tối ngày thích lên chức chồng quá vậy. Bộ em cuồng đè anh lắm hả? Ai dô anh đây đúng là có mị lực kinh người dù là phương diện nào người ta cũng chết mê chết mệt. Hắc hắc! Bất quá em học hỏi anh dâu Trang Duy đi. Em có thấy anh ấy đòi làm chồng lần nào chưa! Học hỏi anh lớn đi, làm chàng vợ hiền dâu thảo nha!"



Cố Ngạo nhìn anh lên tiếng: " Sao em biết không có? Tại vợ anh dấu kĩ thôi, nguyên năm mới cưới ẻm về lần nào cũng đòi đè anh cho bằng được. Sợ mức độ còn ghê gớm hơn cả Trang Dụ. Người sướng nhất vẫn là Cố Hủ nhà ta, có chàng vợ ngoan hiền, biết chấp nhận số phận! "



Cố Hủ hỉnh hinhe mũi yêu thương ôm Hạ Tử Thần vào lòng: " Cám ơn anh đã quá khen. Vợ em rất là ngoan hiền nha nên dễ bị người ta ăn hiếp lắm. Em làm chồng thì mới bảo vệ em ấy được chứ. Ai khi không vợ lại khư khư đòi bảo vệ chồng, ta nhìn vô kì lắm. Vậy mất khí khái đàn ông của em hết. Đúng không vợ yêu!"



Hạ Tử Thần mỉm cười nhìn Cố Hủ bằng ánh mắt yêu thương hết mức: " Ừm! Có anh làm chồng em hạnh phúc quá còn gì! "



Uông Nguyệt Hoa cô đơn chiếc bóng, ủy khuất lên tiếng: " Nè mấy con bớt ân ái lại dùm cái. Mẹ đây là một bà lão cô đơn có chồng như không a. Mẹ chưa ăn cơm các con đừng cho mẹ uống thùng máu chóa vậy chứ. Vậy mẹ còn lòng dạ nào ăn cơm. Ai da khổ thân tui quá mà. Hic hic!"



Cố Chính Khanh liếc xéo bà một cái: " Bà đừng ở đó kiếm chuyện với tôi. Bà thấy không nhờ tôi truyền dòng máu mang tinh lực tràng trề, tướng tá cao ráo đẹp giai cho mấy thằng con nên giờ ai cũng chiếm ưu thế làm công đó. Hừ! Ai cũng đừng hòng có cửa qua nổi mấy con của ông đây. "



Bà bạo phát khinh bỉ: " Công có gì tốt đâu làm thụ sướng hơn. Ông có hiểu nghĩa của hai từ đó không. Công là đi làm không công cho thằng thụ nó ăn. Thụ là nằm ăn không ngồi rồi hưởng thị thành quả của thằng công đưa tới. Ông đừng ở đó yếu mà bài đặc ra gió. Võ mồm của ông so với tôi còn kém xa xa xa lắm a! Hứ!"



Cố Chính Khanh sa mạc lời, ông đích thị đấu không lại bà vợ bị bệnh não này. Cố Ngạo lên tiếng cầu cứu cho ba mình: " Mẹ à! Mẹ nói đúng theo nghĩa đen thôi, chớ nghĩa bóng thì chưa đâu nha. Mẹ hảo hảo mà suy nghĩ xem lúc con yêu thương vợ nghĩa không phải gần giống sao? Hắc hắc. Công là tấn công dồn dập vào em thụ. Thụ là thụ động để anh công chiếm hữu đó nha."



Bà điên máu với thằng con chi điên này của mình, lần nào cũng phản bác mình là sao chứ.



Trang Dụ bực dọc lên tiếng: " Anh đừng ở đó mà tưởng bở, nhà họ Trang của em không chỉ có hai thằng con trai đâu, còn có anh Trang Bảo nữa a. Anh ấy biết đâu được sao này lấy vợ thì sao, cho dù có lag đàn ông vẫn được nằm kèo trên. Em không tin ông trời lại bất công với nhà em như vậy.Anh chống mắt lên xem đi! Em sẽ đi tìm vợ cho anh Trang Bảo."




Uông Nguyệt Hoa đứng dậy, chống nạnh chửi xa xả vào mặt ông: " Ông cái đồ t*ng trùng cụt đuôi! Ông coi đi đến thằng con cuối cùng nó cũng lấy chàng dâu luôn. Nhà này bây giờ toàn đực rựa không, chỉ có một mình tôi là nữ thôi nha. Ông bộ trước khi lấy tôi từng rất mê giai hả! Lão già thối! Ông đi khám lại đi, coi bộ phận kia của ông bị teo hay gì rồi mới thế chứ! Điên máu mà!"



Cố Chính Khanh bực bội, cãi lại: " Đừng ở đó mà trách mắng tôi. Tôi đây mê gái đẹp nhé, không hiểu sao tôi lại đi lấy mị già thối như bà. Con không phải do bà sinh chắc. Không lẽ một mình tôi tự xử tự đẻ hả. Này chuyện lạ lắm à nghen!"



Bà cười khinh bỉ: " Chuyện lạ chứ có nói là không xảy ra đâu! Ông chê tôi thì cũng vậy thôi, ông chấp nhận sự thật đi tôi đẹp ông mới lấy đó. Hồi xưa chính ông theo đuôi đòi lấy tôi làm vợ à. Tôi đây mắt nhắm mắt mở mới chọn ông, bổn tiểu thư đài các đây ông mà có cửa gì! Hứ!"



Trang Dụ khá bất ngờ khi thấy hai thằng con ngoan lạ ngoan lùng. Bình thường chúng vẫn hay ghẹo mấy chuyện này lắm mà? Sao lại dễ dãi với Trang Bảo quá vậy ta, phân biệt đối xử! Hừ!



Hai nhóc con bắt gặp ánh mắt giận dỗi, nghi vấn của baba là biết điều gì rồi. Cố Minh hì hì cười: " Baba đừng ganh tị với chú Bảo vậy chớ! Không phải tụi con hiền đâu mà là tụi con biết chuyện này lâu lắm rồi. Từ hồi tiểu Tinh còn ở bệnh viện kìa. Baba lúc đó lo yêu đương với cha quá mà sao biết được!"



Tiểu Tinh nói theo: " Đúng đó! Con với anh trai con mắt tinh tường như mắt diều hâu. Mọi chuyện bọn con đều nắm rõ. Tụi con chọc ghẹo chú Bảo chán chê rồi. Tụi con còn tống tiền chú Hàm bằng cách mua kẹo và đồ chơi bịt miệng tụi con lại a. Ha ha baba thấy tụi con hây không?"



Trời ạ! Hay cái già hay. Mấy nhóc này đích thị yêu tinh đầu thai, hai nhóc con thiên thần của cậu bị chúng hút hồn chiếm xác rồi. Cậu phải đi trừ tà thôi a.



Ai nấy ưuay qua nhìn hay nhóc âm thầm khen ngợi: " Hai nhóc hay quá ta! Đúng là con hơn cha là nhà tróc nóc. Con hơn bà cả nhà đi bụi! "



( Giờ mình viết chung chung chuyện tình của Cố Hàm với Trang Bảo trước nha! Mai mốt viết kể rõ sau ha.



Cám ơn mọi người đã ủng hộ nha! Mình sẽ cố gắng viết hay hơn nữa! 😘😘😘)