Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 80 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trong lòng Trang Bảo vẫn không yên tâm một chút nào. Tuy rằng hai nhóc đã hứa là sẽ không nói nhưng bí mật riêng tư của mình và Hàm Hàm bị lộ rồi thì còn gì thú vị nữa. Trang Bảo buồn bực, có cảm giác mất mát một điều gì đó. Nhân lúc lực chú ý của hai nhóc con bị Trang Dụ với Cố Ngạo phân tán. Trang Bảo lén vào phòng vệ sinh bệnh viện gọi điện cho Cố Hàm, cậu không quên mở vòi nước để khỏi bị nghi ngờ này nọ. Đầu dây bắt đầu kết nối: " Tun... tun... tun! "



Qua mấy hồi đỗ chuông Cố Hàm cũng bắt máy: " Alo! Bảo Bảo, em gọi anh có chuyện gì vậy? Chúng ta mới chào tạm biệt được một lúc thôi mà. Không lẽ em nhớ anh tới vậy sao! Ha ha! "



Trang Bảo lấy tay che miệng, nói nhỏ vào điện thoại: " Không phải vậy đâu. Bảo Bảo buồn quá đi, thấy lo lắng không biết làm sao nên gọi cho Hàm Hàm nè. Hàm Hàm ơi, Bảo Bảo buồn, hic hic. "



Cố Hàm có chút lo lắng cho cậu, anh quan tâm hỏi: " Em làm sao lại buồn? Nói anh biết đi, anh cùng em giải quyết. Hay là cái thằng Cố Ngạo thối kia chọc ghẹo em. Nếu nó thật sự làm vậy, anh qua tẩn cho nó một trận nhớ đời. Dám làm Bảo Bảo của anh buồn thì phải bị đòn. "



Trang Bảo nghe mấy lời mật ngọt của anh, lòng cậu ấm áp đến lạ thường. Cơ mà nhớ tới chuyện kia cậu lại sục sịt mũi muốn khóc: " Tiểu Ngạo không có chọc giận gì em hết trơn á. Nhưng bí mật của Bảo Bảo và Hàm Hàm bị lộ rồi. Hu hu. Tiểu Minh, tiểu Tinh nhìn trộm còn nghe lén hết bí mật. Hu hu em không chịu đâu. Vậy là Bảo Bảo và Hàm Hàm không còn bí mật riêng tư của hai chúng ta nữa rồi. Làm sao đây, Bảo Bảo vì chuyện này mà phải hi sinh chia một nữa kẹo bịt miệng tụi nhỏ a. Hu hu kẹo ngọt của Bảo Bảo, ngon lắm đó! "



Cố Hàm thấy mấy câu nói cậu thật đáng yêu không gì tả nổi. Người gì đâu mà ngây thơ hết sức hà, tới con nít còn ăn hiếp được. Anh bậc cười, nhẹ giọng an ủi cậu: " Ai da Bảo Bảo đừng khóc mà. Chúng ta mất bí mật này thì đi tạo bí mật khác. Anh chắc chắn đợt này không ai biết đâu. Còn về kẹo thì mai mốt anh qua mua cho em cái khác. Anh mua kẹo còn ngon hơn của hai nhóc con kia nữa. Em chịu không. "



Trang Bảo chùi chùi nước mắt nước mũi, mặt rạng rỡ hẳn lên: " Hàm Hàm hứa rồi đó nhe. Anh không được nuốt lời đâu đó. Còn cái bí mật mới tạo ra là gì vậy. Bảo Bảo muốn biết, Hàm Hàm nhanh nhanh nói cho Bảo Bảo nghe đi! "
" Ừm! Tạm biệt! Moa! ". Anh hôn tạm biệt cậu rồi tắt máy. Anh ước gì mỗi ngày đều được ôm cậu, hôn cậu, nói chuyện, chơi đùa cùng cậu thì hạnh phúc quá rồi còn gì. Đúng vậy, vì một sự nghiệp, tương kai vĩ đại của hai người. Anh sẽ càng ra sức phấn đấu cưa cẩm, yêu thương cậu.



Trang Bảo thở phào, tưng bừng vui vẻ như mùa xuân hoa đào nở rộ. Cậu mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài nhập bọn với Trang Dụ. Trang Dụ quan tâm hỏi: " Anh tiểu Bảo làm gì trong phòng vệ sinh lâu vậy. Anh khó chịu chỗ nào không, em đưa anh đi khám bệnh chút xíu rồi về. "



Trang Bảo hì hì cười, xua xua tay nói: " Không có chuyện gì đâu. Tiểu Dụ đừng lo lắng. Tại mấy ngày không giải quyết mới vậy thôi. Bây giờ bụng anh thoải mái quá chừng! "



" A! Anh ổn là được rồi? Chúng ta về nhà thôi, em dọn đồ xong hết rồi! ". Trang Dụ cầm túi đồ sách lên đi ra cửa. Cố Ngạo giành lại túi đồ để mình sách, tay còn lại kéo Trang Dụ đi từ từ theo.



Hai nhóc con buồn bực cha với baba lại bơ mình nên mỗi đứa mỗi bên Trang Bảo nắm tay cậu đi theo hai người kia. Trang Bảo âm thầm suy tính, có chút hồi hộp về ngày đầu tiên đi làm của mình không biết có thuận lợi không nữa.



Cũng may ngày đầu tiên làm việc khá là suôn sẽ. Cậu chụp, quay được nhiều hình ảnh của bốn người kia lén lút ấn nút gửi qua cho Cố Hàm. Tới tối theo như dự kiến cậu núp trong nhà vệ sinh kể tường tận mọi chuyện cho Cố Hàm nghe. Hai người nói cười vui vẻ, có lúc lại trao cho nhau mấy lời ngọt ngào và yêu thương nồng thấm. Đến khi nói câu chúc Hàm Hàm / Bảo Bảo ngủ ngon xong hai người mới thỏa mãn đánh một giấc thẳng cẳng đến sáng.