Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 84 :
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Mọi chuyện không như dự tính ban đầu nên Trang Bảo và hai nhóc không thể đi thăm Trang Dụ được. Ngay ngày hôm đó Cố Ngạo gửi ba chú cháu qua nhà của ba mẹ mình chăm sóc. Trang Bảo mới ngày đầu tiên ở nhà có nhiều người xa lạ đến vậy còn không có Trang Dụ ở bên nên cảm thấy sợ hãy lắm. Mặt dù ở đây đều là người nhà của Cố Ngạo nhưng cậu vẫn chưa tiếp xúc lần nào. Còn người anh trai Trang Duy kia nữa, cậu không có thân với anh chỉ gặp mặt có một làn duy nhất trước đây thôi hà.
Tiểu Minh, tiểu Tinh thì sướng rồi được hai anh họ yêu thương hết sức luôn. Mới vào nhà một tí đã rủ đi chơi chung. Tuy là cậu cũng được chơi cùng đấy nhưng không được ngủ chung phòng với bốn nhóc a.
Cố Hàm ngồi nói chuyện với mọi người về tình hình của Trang Dụ xong liền lên phòng gặp Trang Bảo. Anh đến gần cậu vỗ vai hỏi: " Bảo Bảo, em chơi có vui không? Anh chơi cùng em há! "
Trang Bảo thấy anh thì vui như được mùa lập tức kéo tay anh ngồi xuống: " Hàm Hàm mau ngồi cạnh Bảo Bảo đi. Bảo Bảo đang chơi xếp hình a. Anh coi, ai cũng có đội hai người chơi còn em có mình hà. Mấy nhóc nói em lớn rồi nên phải nhường. Anh ráp chung với Bảo Bảo nha, em sắp thua bốn nhóc rồi. Mình Bảo Bảo lắp không kịp! "
Anh cười cười, xoa tóc cậu rồi cầm lấy mấy miếng lắp ghép lên: " Được! Anh ráp phụ em. Anh sẽ giúp em đoạt giải nhất luôn ha! "
Hai nhóc con Cố Minh và Trang Tinh lên tiếng biểu tình: " Không được! Chú Hàm không được lắp hộ chú Bảo a. Vậy là chơi ăn gian đó. Chú lớn vậy ai chơi cho lại. "
Anh đâu thể để vợ yêu chịu thiệt được, liền thay mặt vợ cãi lại: " Các con chơi vậy không ăn gian sao? Hai chọi một coi sao được. Là nam tử hán phải công bằng chứ đâu thể so đo tuổi tác. Các con nên so về mặt tâm hồn kìa. Bảo Bảo của chú tuy là đã trưởng thành nhưng tâm hồn là đứa trẻ 10 tuổi a. Hai con á, thôi khỏi nói mới ba tuổi mà y như mấy ông thần 300 tuổi. Quậy có ai lại hai con đâu, suốt ngày ăn hiếp Bảo Bảo của chú. "
Hai nhóc con hừ hừ, một mực không cho Cố Hàm vào đội Trang Bảo: " Nói tóm lại tụi con không cho đó thì sao nào? Chú làm gì được tụi con! Chú đừng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ nha! "
Anh một đầu đầy hắc tuyến, dóng mỏ cãi lại, bao nhiêu hình tượng người chú ôn hòa, lễ độ trong mắt hai anh em Cố Hiếu, Trang Hòa bễ nát tanh bành: " Các con đúng là vô lý mà. Các con nhỏ xíu vậy có thịt đâu mà chú ăn. Mà các con có bị chú hiếp chưa? Đừng ở đó mà ngậm máu phun người. Lỗ nhỏ như cây nhan làm được giống ôn gì! "
Anh nói tới đây phát giác mình sai quá sai. Một phút mất kiềm chế mà nói bậy bạ trước mặt trẻ con. Anh ngậm mồm im thin thít không dám thốt ra lời nào nữa. Lỡ mà nói bậy tiếp chắc anh chết quá a, mất hình tượng trước Bảo Bảo yêu dấu là không được đâu a. "
Hai nhóc con nào dễ tha cho anh dễ dàng như vậy, chúng làm bộ mặt nghi vấn hỏi: " Lỗ nhỏ như cây nhan đó là gì vậy chú? Chú phải nói rõ ràng cho tụi con biết nha. "
Cố Hàm ấp a ấp úng, biết nói lỗ gì bây giờ ta. Trang Bảo ở kế bên lên tiếng: " Thì là lỗ mũi đó! Mũi tụi con có chút chíu hà nhỏ hơn của chú Bảo này. Các con xem thử đi! "
Trang Bảo vui vẻ ăn nhồm nhàm miếng thịt gà rồi với đũa gắp cho anh một cục thịt: " Hàm Hàm cũng ăn luôn đi! Ăn nhiều mới khỏe! Hi hi! "
Mọi người cho đây chỉ là hành động bình thường nên không ai để ý. Duy chỉ có hai nhóc con là biết rõ tường tận, thầm mắng trong lòng: " Yêu đương thấy ớn! Ăn cơm cũng không để người ta yên mà. Thích cho hai tụi con ăn cơm trộn thức ăn cho cún lắm chứ gì! Hứ! "
Ăn uống no say, đi chơi một vòng quanh nhà đã đời thì giờ đi ngủ đến. Hai nhóc con ngủ chung với anh họ, còn Trang Bảo thì lủi thủi về phòng ngủ một mình. Cậu nằm lăng qua lăng lại tới hơn nữa đêm vẫn không tài nào ngủ được. Cậu thấy sợ sợ sao đấy, còn thấy cô đơn nữa. Buồn bực hết sức, cậu ôm con gấu bông mở cửa đuéng trước phòng Cố Hàm. Cậu đứng đó, do dự mãi mới gõ cửa gọi: " Hàm Hàm ơi! Anh ngủ chưa! Hàm Hàm! "
Gõ mấy cái cửa được mở ra, Cố Hàm thấy Trang Bảo chân không ôm gấu bông đứng đó nên hỏi: " Có chuyện gì sao Bảo Bảo? Em sao không ngủ đi? "
Trang Bảo ngậo ngừng nói: " Bảo Bảo không ngủ được! Bảo Bảo sợ lắm. Hàm Hàm cho Bảo Bảo ngủ chung được không. Chỉ một đêm thôi cũng được. "
Cố Hàm không nói lời nào kéo cậu vào phòng rồi khóa cửa lại. Anh đem cậu về giường mình để cậu nằm ngủ chung: " Em muốn ngủ với anh mấy ngày đều được. Anh rất sẵn sàng bồi em ngủ. Có anh đây rồi Bảo Bảo an tâm ngủ ngon ha! "
Trang Bảo thảy gấu bông qua một bên, vòng tay ôm lấy anh: " Có Hàm Hàm ở đây thật tốt! Bảo Bảo hết sợ rồi. Anh cho Bảo Bảo ngủ chung hoài luôn nha. Người anh thơm quá chừng luôn, dễ chịu nữa! "
Cố Hàm vỗ về cậu, siết chặt vòng tay: " Được! Được Bảo Bảo ngủ cùng là phước phần của anh. Anh thấy may mắn lắm. Ngoan ngủ ngon đi! "
Trang Bảo cảm nhận ấm áp tùe người anh chẳng bao lâu chìm vào giấc ngủ ngon. Mặc khác, Cố Hàm không tài nào ngủ được a. Dê con dâng đến tận miệng mà không thể ăn, thứ nào chịu cho nỗi a. Bởi vậy suốt đêm đó mắt Cố Hàm mở trao tráo, lâu lâu lấy tay an ủi vị bằng hữu tốt của mình.
Sáng hôm sau Cố Hàm đi làm
oể oải với đôi mắt gấu trúc. Ai nấy nhìn đều hoảng sợ cách xa 10 m. Bệnh nhân được anh khám run cầm cập sợ anh đang chích thuốc cho mình mà ngủ quên ghim cây kim ở đó luôn. Cái đó chết là cái chắc!