Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 89 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Suốt một tuần sau đó, Cố Hàm nhìn được chứ ăn không được. Anh cũng có khơi màu cho cậu. Cơ mà cơn sốc tâm lý lần đầu nặng quá đi, cậu liền lảng tránh sang việc khác ngay. Anh nhiều lúc muốn bùng cháy nhào lên nhai Trang Bảo lắm nhưng mà lỡ cậu giận giỗi, ghét anh luôn thì sao. Tới lúc đó anh mất vợ thật là khóc không ra nước mắt a.



Sáng sớm ăn cơm, Uông Nguyệt Hoa dặn dò mọi người: " Bữa nay các con đi làm về sớm chút nha. Chiều chúng ta chiêu đãi một vị khách quý. Đó là người bạn lâu năm của mẹ a. Chập trước nghe nói tiểu Hàm có phẫu thuật cho bà ấy. Nên thừa dịp này tới chơi sẵn cảm ơn tiểu Hàm luôn. Bạn mẹ còn dắt theo con gái tới chơi đó nga. Bởi vậy tiểu Hàm con không được về trễ đâu. Con gái bạn mẹ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đó nha. Con hiện tại đang ế chỗng vó, xem xem có hợp ý con không rước về luôn. Ha ha ha. "



Anh chửi rủa mẹ mình trong lòng. Mẹ đây là cố ý muốn làm sức mẽ tình cảm của con với Bảo Bảo a. Con không công khai người yêu chứ không phải ế đâu nha. Anh buồn bực gật đầu: " Con biết rồi! Mẹ làm gì đem con trai mình rao bán khắp nơi vậy? Con có phải ế đâu, tại mấy người đó không hợp gu của con thôi. Mẹ cứ gặp nhà nào có con gái mới lớn là đem con bán đi. Đem bán thôi chẳn nói còn này giống như cho miễn phí luôn ấy, sẵn cho thêm tiền ship. Mẹ làm con đây mất giá lắm á. Giá của con đang rớt lịch bịch trong tay mẹ kìa. Hừ! "



Anh nói rồi liếc liếc qua xem Trang Bảo có phản ứng bất thường gì không. Anh thở phào nhẹ nhõm khi cậu vẫn ăn uống ngon lành, không có bận tâm tới mấy chuyện vừa rồi. Nhẹ thì nhẹ vậy thôi chứ đâu đó trong tim anh lại có chút hụt hẫn. Nó đang gào thét Bảo Bảo phải ghen đi chứ, ăn giấm chua của anh! Anh biết em yêu anh mà, ghe đi, ghen đi. Đáp trả lại anh vẫn chỉ là tiếng nhai nhồm nhàm thức ăn của cậu.



Uông Nguyệt Hoa đập bàn cười khanh khách: " Hàm Hàm ơi là Hàm Hàm! Con rớt giá từ đời nào rồi đấy. Con xem bây giờ mình đã hơn 30 tuổi rồi mà một mảnh tình vác vai cũng không có. Con nhìn lại ba anh em còn lại của con đi từ nhỏ cho tới lúc đi lấy vợ tụi nó thay biết bao nhiêu bạn gái / bạn trai rồi. Ha ha ha. Con là kẻ lạc loài nhất trong đám đấy! Người ta thay ghệ như thay áo con thì ở trần, một cái áo chẳng có. "



Uông Nguyệt Hoa đang gián tiếp đốt nhà hai thằng con trai ngồi ăn cơm còn lại. Trang Duy và Hạ Tử Thần quay qua nhìn chồng mình bằng cặp mắt xẹt lửa. Bị ánh nhìn ghê gớm của vợ dán vào người, anh em Cố Diễm và Cố Hủ nuốt nước miếng cái ực. Thảm rồi, thảm rồi tối nay thể nào vợ cũng cho ra đường ngủ. Lát chở vợ đi làm phải giải thích, năn nỉ bằng mọi cách mới được. Hu hu. Có mẹ như này khổ ghê, ăn no phá hoại gia can nhà người ta - người ta là con trai.



Cố Hàm tức tối, máu chảy rần rần về não, anh buông đũa ngồi phản pháo với bà: " Ai nói mẹ con không có người yêu. Làm như cái gì con cũng phải khai báo cho mẹ hết đấy. Mà cho dù quen nhiều ghệ có được gì không? Mẹ nói coi hồi xưa mẹ chẳng phải có hàng ta trai theo đuổi a. Bây giờ nhìn lại đi mẹ chỉ còn mỗi ba tụi con chứ mấy. Mẹ lấy ba rồi sinh bốn đứa con chứ chồng có thêm thằng nào đâu. Tình yêu của con là chung thủy nha, yêu ai yêu tới cuối con đường. Quen cái cưới về luôn khỏi hao tốn nhiều thứ. "




Trang Tinh lại lật qua một trang nữa, bé nhăn mi quan sát hình vẽ rồi nói: " Anh Minh, anh vẽ cái gì mà xấu quắc vậy. Em nhìn không có ra a. Anh cần rèn luyện lại tay nghề vẽ tranh đi! "



Cố Minh giật quyển sổ: " Có gì đâu mà xấu. Em đây là chưa cảm được kiệt tác của anh đó. Để anh nói chi nghe nè. Bước cuối cùng là phải làm cho con ả tiểu tam mất mặt trước chồng mình a. Càng mất mặt càng tốt, chồng mình tự nhiên sẽ thấy chán ghét cô ta mà tránh xa. Mấy cái đen đen này là mấy trò phá ả đó. Còn này vết này là máu họng trào ra. Biết sao hông, do ả tức quá hộc máu chết đó. Em coi cái tướng ả ngã trên đất này có tức cười không! Ha ha ha! "



Tiểu Minh chỉ chỉ tay vào mấy hình vẽ cho em trai hiểu. Tiểu Tinh trao đổi ánh mắt với anh mình, cùng nhau phá lên cười tróc nóc. Hai nhóc cười đã đời, thở hồng hộc nói: " Mấy cách trị tiểu tam này để tụi con lo cho chú Bảo. Chú cứ an ổn mà bồi chú Hàm đi. Mấy chiêu hại người thì tụi con rành dữ lắm. "



Trang Bảo nghe nãy giờ mấy phương pháp hai nhóc chỉ hay quá chừng luôn. Cậu mát lòng mát dạ đưa nữa bịt kẹo còn lại cho hai nhóc: " Chú tin các con! Kẹo đây! Chú giao đủ rồi đấy. Các con phải giúp chú nga. Đạt thành quả chú kêu chú Hàm mua kẹo rồi thưởng thêm cho hai con. "



Sau khi nhận phần kẹo còn lại hai nhóc mở cửa đi ra ngoài. Hai nhóc vui vẻ ngoái đầu lại nói: " Tụi con bây giờ thực hiện kế hoạch dần dần đây. Khỏang 3 giờ chiều tụi con qua phòng chú trang điểm. Chú nhớ mở cửa cho tụi con đấy. He he. Tụi con đi thăm ông bà nội xíu. Báy Bay chú Bảo! "



Trang Bảo hớn hở trở về giường nằm thư thả. Hàm Hàm sẽ mãi mãi là của Bảo Bảo ta. Mấy con ẻm kia đừng hòng mơ tưởng tới a.