Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy

Chương 16 :

Ngày đăng: 20:37 18/04/20


Tôi lên đến viện viện huyện thì trời tối lắm rồi. Vì đi làm về đói nên tôi mua theo ổ bánh mì đi đường ăn.



Đến nơi tôi gọi ngay cho bác sĩ Hằng, bác sĩ Hằng hướng dẫn tôi lên phòng của mẹ chồng tôi. Bên ngoài những căn phòng là những người đi chăm bệnh, họ nằm chật kín lối đi.



Vào đến phòng tôi thấy mẹ chồng tôi nằm chuyền nước, hơi thở khó nhọc.



- Em chào bác sĩ, mẹ chồng em sao rồi ạ?



- Ôi, sao giờ em mới đến.



- Em đi làm ko mang điện thoại theo ạ.



- Mẹ chồng em bị sốc, nên huyết áp tăng, ngã xuống nền bị tai biến mạch máu não. Méo miệng, lưỡi còn bị thụt vào trong, nói chuyện sẽ khó đấy.



- Vậy ạ, mẹ chồng em đỡ hơn chưa bác?



- Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng bà ấy sẽ nằm 1 chỗ suốt đời đấy.



- Vâng, em biết rồi, em cảm ơn bác sĩ.



- Ừ, thôi tôi về đây.



- Vâng ạ.



Bác sĩ Hằng về rồi, tôi mới lại chỗ giường mẹ chồng tôi xem sao. Tôi thấy bà đang ngủ, tôi sắp xếp đồ rồi cũng trải chiếu có sẵn của bệnh viện nằm xuống nền ngủ. Đối với tôi hôm nay quả là 1 ngày mệt mỏi.



.....



Ở bệnh viện mọi người dậy sớm thật, ko khác nhà tôi là mấy, mới 6 giờ kém mà đã nghe tiếng người nói năn đi lại rồi. Tôi cũng dậy cất chiếu cất mền, vệ sinh cá nhân rồi vào nhìn mẹ chồng tôi thế nào. Bà vẫn còn ngủ, tôi đi xuống căn tin ăn sáng rồi mua cho mẹ chồng tôi hộp cháo.



Tôi thấy mẹ chồng tôi đã ngủ dậy, tôi lấy khăn lau mặt cho bà.



- Mẹ đói chưa, ăn chút cháo ko?



Bà vẫn nhìn tôi lắc đầu. Ừ, thì mẹ chồng tôi ko ăn, tôi lại cất đi thôi. Tôi lấy điện thoại gọi cho chồng tôi, ko biết gọi sớm thế này anh đã dậy chưa.



Reng... reng...



Tiếng chuông đổ hồi lâu rồi cũng có người bắt máy.



- Anh nghe đây em.



- Anh à, anh dậy chưa?



- Anh dậy rồi, có việc gì ko em?



- Mấy nay nhà nhiều chuyện quá anh à, em định ko gọi nhưng em sợ anh trách. Anh Bách bị tai nạn điện ấy, nghe đâu nặng lắm, chị Mai đi chăm rồi. Mẹ bị lên huyết áp, bị tai biến cũng nằm bệnh viện huyện đây.



- Ôi, sao lại ra nông nỗi ấy, để anh sắp xếp về vài hôm, chứ lịch năm của anh gần hết rồi.



- Vâng anh ạ.




- Phụ, phụ kiểu gì. Què quặt như anh đi lại còn ko được mà bảo phụ tôi kiểu gì.



Như vừa sực nhớ ra mình đã nói lỡ lời nên chị Mai khóc tức tưởi, ấm ức.



- Em xin lỗi, xin lỗi anh, quá nhiều việc xảy ra làm em chưa thể hòa nhập được.



Anh Bách vẫn cố gắng mạnh mẽ đối mặt với thực tại. Có lúc anh đã muốn buông xuôi tất cả, nhưng anh còn gia đình, còn vợ và 2 con, anh còn mẹ già đau yếu nữa. Nếu anh gục ngã thì những người anh thương yêu biết dựa vào đâu. Anh cố gắng để mình là 1 người tàn tật nhưng ko phế.



.....



Vừa đi làm về, tôi cũng ghé chợ mua đồ ăn, tôi định nghĩ lưng 1 lát rồi ra nấu cơm dọn dẹp.



Mới vừa nhắm mắt thiu thiu, thì điện thoại reo. Tôi định lơ đi ko nghe, nhưng điện thoại cứ réo dài làm tôi ko tài nào lười được.



- Em nghe đây anh.



- Em à, em làm về chưa, có mệt ko?



- Em về rồi, hơi mệt anh à, anh gọi em có gì ko?



- Tháng nay anh ko về, anh được cử đi làm trên vùng miền núi, người dân tộc ấy.



- Vậy ạ anh, vậy khi nào anh về.



- Chắc tháng sau nữa ấy, em thay anh chăm mẹ nhá.



- Vâng, em biết rồi anh ạ.



- À, mai anh nhận lương, anh gởi tiền về cho em đấy.



- Thôi anh ạ, lương em cũng đủ ăn mà. Anh để dành còn trả cho anh Bách.



- Được rồi, anh lo được, em yên tâm nhá. Mua mấy món ngon ngon mà ăn.



- Vâng anh ạ.



- Um, em nghĩ đi, yêu em.



Tôi gác máy, mỗi lần nói chuyện với chồng tôi, tôi như được nạp thêm năng lượng ấy, tim vẫn hồi hộp lắm. Vui như này tôi lại ko ngủ được mà xuống rửa đồ ăn, nấu cơm luôn.



Anh Bách đã khỏe hơn, có thể tự ngồi xe lăn, anh nhìn thấy tôi đang lui hui làm đồ ngoài giếng, anh quay sang nói chị Mai.



- Mai, em xem đưa thêm tiền chi Linh đi chợ, nhà mình đông miệng ăn, mình em ấy chịu sao đủ.



- Cần gì phải đưa, thế hồi trước chưa làm ra tiền thì ai nuôi nó trắng trẻo mập thây.



- Nhưng...



Tiếng điện thoại reo lên, chị Mai mang điện thoại đi ra ngoài nghe.