Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 18 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Chị Mai đi xa lắm, ra tuốt sau vườn rau mới ngồi nói chuyện.
- Anh à, gọi em gì đấy?
- Gặp nhau chút đi, anh nhớ quá.
- Vài hôm nữa đi, em cũng nhớ anh lắm ấy.
- Thôi, gì mà vài hôm, tí nữa gặp nhau đi, địa điểm cũ nhá. Nhớ quá rồi, bỏ bê mãi "thằng nhỏ" nó tèo lắm rồi này.
- Quỷ à, được rồi, chờ em tí. Để em tắm rửa phát.
- Thôi, cần gì, đến đó có chỗ tắm mà. Nhanh nhá, ko có em anh vã lắm rồi.
- Rồi rồi, lát em đến giờ đấy.
Chị Mai gác máy rồi đi vào trong nhà. Anh Bách cũng ngạc nhiên nên hỏi.
- Ai vậy em, sao phải đi ra ngoài kia nói chuyện.
- À, con bé nhân viên ấy mà, nó nói đi họp có việc quan trọng, mà nãy mắc tè quá nên em ra ngoài ấy mà. Mà này, anh đang nghi ngờ em đấy à.
- Đâu có, anh chỉ hỏi vậy thôi.
- Em cho con ăn no rồi, em đi tầm 2 tiếng em về. Anh chăm con, có gì gọi Linh nó phụ cho nhá.
- Um, anh biết rồi.
Chị Mai vui vẻ hát ca, lựa chọn quần áo, rồi còn son phấn nước hoa các kiểu. Anh Bách nhìn thì chỉ nghĩ là vợ anh đã lên chức, nên phải chưng diện chút cho đáng mặt thôi.
.....
Chị Mai đi rồi, anh Bách lúc này mới lăn xe lại chỗ phòng mẹ anh. Anh cứ lưỡng lự trước đó, ko dám vào. Nhưng anh thương mẹ anh lắm, từ hôm mẹ anh bệnh anh đã vào thăm đâu. Mà anh cũng biết nguyên nhân mẹ anh bệnh là do anh mà ra cả. Thôi kệ đi, nếu ko vào thăm sẽ càng làm anh lo lắm. Anh đẩy cửa phòng đi vào, mẹ anh nằm đó, ốm yếu gầy trơ xương. Phòng thì hôi hám mùi nước tiểu, mùi ói mửa. Anh thật ko hiểu cái Linh và vợ anh chăm bẵm mẹ anh kiểu gì nữa. Anh lăn xe lại bên cạnh giường, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc, bao nhiêu gân xanh nổi lên hết cả. Mẹ anh thấy có người nắm tay mình nên mở mắt ra nhìn anh, giọng bà vẫn ú ớ ko rõ.
- Bách... là Bách hả con...
- Vâng con đây mẹ ạ.
- Ôi con trai của tôi, sao lại ra nông nổi này hả. Ông trời ơi, tôi có làm điều gì nên tội mà ông trả lên con thế.
Anh Bách thấy mẹ khóc, nước mắt anh cũng tuôn rơi. Đàn ông ko phải lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng có lúc họ thật yếu đuối.
Mẹ anh khóc, nước mắt, nước mũi, cả nước dãi nữa, đều thi nhau chảy ra. Bết lên gối bà nằm, bết lên cả tóc nữa. Anh lấy khăn lau lau nước mắt cho mẹ.
Tôi đưa tay bế lấy thằng ku con, nó thấy tôi liền nhoẻn miệng cười giỡn, tôi cũng yêu nó lắm.
Anh Bách mang cơm vào đút cho mẹ ăn, ko thấy chị Mai là mẹ chồng tôi liền hỏi ngay.
- Mai đâu con.
- Cô ấy đi họp bên chỗ làm mẹ ạ, mẹ ăn đi, con đút cho mẹ.
- Ừ.
Anh Bách đút cơm cho mẹ ăn, phần vì ko quen, phần vì khó ngồi nên cơm rơi vãi đầy trên chỗ nằm, đầy trên sàn nữa.
Mẹ anh ăn xong, anh dọn dẹp rồi cũng vừa lúc chị Mai chạy xe về.
- Em về rồi à, sao về trễ vậy.
- Thì họp lúc nào xong thì về chứ sao phải hỏi.
- Em vào tắm rửa ăn cơm lun.
- Em ăn rồi, em đang mệt. Anh ăn đi, em mệt, em ngủ lát đây.
Anh Bách nhìn chị Mai rồi lắc đầu, tội chị quá, bao nhiêu công việc chắc là vất vả lắm. Anh thương chị quá mà ko làm gì giúp được chị.
Anh Bách pha ly sữa mang vào cho chị Mai, anh sợ chị đói. Anh thấy chị đang xăm xe xem cái vòng vàng. Thấy anh Bách vào chị vội cất đi.
- Em uống ly sữa đi kẻo đói. Vòng tay ở đâu mà đẹp thế.
- Em làm tốt, công ty thưởng thôi.
- Anh cho con uống sữa chưa, tăm con chưa.
- Xong rồi em.
Anh Bách lê sát xe lăn vào thành giường, anh nhích người lên giường, ôm lấy chị Mai. Chị Mai khó chịu đẩy anh ra.
- Chỗ nào, đổ sữa bây giờ.
- Anh cảm ơn em nhá, đã yêu thương cha con anh. Ko bỏ cha con anh đi, vất vả cho em rồi.
Chị Mai vẫn uống lo uống sữa, ko phản ứng gì đến lời nói của anh Bách