Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 20 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Anh Khoa đau đầu như thế cũng phải 10p sau tự dưng nó hết, hết đau mà ko để lại dấu vết đau mà giống chưa từng bị đau vậy.
Anh bỏ tay ra khỏi đầu, lại bình thường như cũ. Anh nhìn thấy mặt tôi lo lắng, anh điềm tĩnh nói.
- Anh ko sao rồi, em đừng lo nhé.
Tôi ôm chầm vào anh, khóc thút thít.
- Anh ơi, anh làm em lo quá đi mất.
Anh ôm tôi chặt hơn, tựa cằm lên bờ vai nhỏ của tôi, hôn lên tóc tôi, xoa xoa lưng tôi, an ủi.
- Anh ko sao, tự dưng đau thế thôi.
- Hay mai mình đi khám xem sao hả anh.
- Thôi, đau có tí mà khám gì.
- Vâng.
Nhưng cơn đau vẫn ko dừng lại ở đó, ngày thứ 3, ngày thứ 4 vẫn diễn ra như thế, cứ đúng 12h đêm là anh lại ôm đầu nhau nhức. Đến lúc ko chịu được này anh mới chịu cùng tôi đi khám.
Ở bệnh viện huyện, tôi ngồi chờ amh ngoài phòng khám. 2 tay đan vào nhau, bấu chặt, hồi hộp.
Anh cầm tờ kết quả đi ra, tôi rời khỏi ghế đợi mà tiến lại anh.
- Sao rồi anh, bác sĩ nói sao?
- Bác sĩ bảo ko sao, cho anh thuốc bổ não uống thôi.
- Ko sao mà đau như búa bổ thế kia à,lạ thật ấy.
- Ừ, nhưng người ta là bác sĩ, mình cải người ta sao được.
- Vâng ạ.
Anh nhìn tôi cười vui vẻ.
- Đi ăn chè ko, mấy khi được ra ngoài.
Tất nhiên là mắt tôi sáng rực rồi.
- Đi ạ.
Thế là anh đèo tôi đi ăn chè, đi chợ, đi mua đồ linh tinh nữa.
......
Đêm nay là đêm thứ 6 kể từ lúc anh Khoa đau đầu, tôi nhìn anh mà thương lắm, ko biết làm gì cho anh được đây.
- Có ai đó... có ai đó đang gọi anh.
Tôi lại nhìn anh mà mếu máo.
- Anh ơi, anh sao vậy, có ai gọi anh đâu mà.
- Có, có ai đó đang gọi anh... aaaa...
Anh ôm đầu kêu la ghê gớm, rồi cơn đau bỗng dưng biến mất. Anh lại ôm tôi ngủ ngon lành.
- Anh ơi... đây chỉ là đùa phải ko anh? Đùa vậy ko vui đâu anh.
Anh Khoa hất tay tôi ra, rồi quay sang nói chuyện với cô gái kia.
- Mình vào nhà thôi em, vào chào mẹ với anh chị của anh.
Cô gái đó vui vẻ, tựa đầu vào vai anh Khoa, cả 2 cùng đi vào nhà. Còn tôi chỉ biết đứng đó, nước mắt lưng tròng.
Nghe tiếng ồn ào nên cả chị Mai và anh Bách cùng ra phòng ngoài.
Anh Bách cũng thật sự ko hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Khoa, đây là ai?
- Đây là H" Miên, vợ của em. Em quen cô ấy trên chỗ em làm trên miền núi, chúng em đã làm đám cưới với nhau.
- Chú bị cái gì vậy Khoa, em đã có vợ rồi, em ấy là Linh, em ấy đang khóc ngoài cửa kìa.
Anh Khoa quay ra ngoài nhìn tôi, ánh mắt vô hồn, tôi thấy trong ánh mắt ấy ko có hình bóng của tôi nữa.
- Cô ấy ko phải vợ em, em ko yêu cô ấy.
- Em điên à Khoa.
Lúc này H" Miên mới lên giọng cao ngạo.
- Anh chồng à, anh ko nghe anh Khoa nói đó sao. Em mới là vợ của anh ấy, em đã cưới anh ấy với rất nhiều trâu bò.
- Xằng bậy. Sao có thể như thế được chứ, đám cưới phải có cha mẹ hay anh em chứng kiến.
- Nhưng chỗ em đã có giàn ( ông trời), và già làng chứng kiến thế là đủ. Em xin phép vào thăm mẹ đây.
Cô quay sang lay lay tay anh Khoa, để anh Khoa dẫn cô đi thăm mẹ. Từng bước chân của anh Khoa đi cùng cô ấy, là từng nhát đâm vào tim tôi, đau đớn. Chỉ có chị Mai từ đầu đến cuối đều im lặng, ko biết chị lại đang suy nghĩ, tính toán gì nữa đây.
.....
Khi H" Miên nhìn thấy mẹ chồng tôi, cô ấy đã sà vào ngay, nắm tay nắm chân mà còn nắn bóp nữa.
- Chào mẹ, con là vợ anh Khoa, con là H" Miên.
Nghe tên là mẹ chồng tôi biết cô ấy người dân tộc rồi, nên ko ưa lắm.
- Hứ, cho dù tôi ko có con dâu thì cũng ko tới lượt cô, cái Linh ít ra nó vẫn là người kinh.
- Mẹ à, mẹ đừng gọi con là người dân tộc, gọi con là người đồng bào. Nhà con giàu có nhất vùng, vừa rồi con cưới anh Khoa, con đã cho anh ấy tận 20 con trâu, còn cho anh ấy làm chủ nhiều rẫy ngô nữa ấy mẹ.
Nghe đến của cải là mẹ chồng tôi ưng cái bụng ngay, thái độ lại thay đổi rồi.Tuy giọng vẫn ú ớ, ngọng ngịu.
- Ừ, thế con còn cho nó gì nữa ko?
- Còn nhiều lắm ấy chứ, nhiều vòng bạc và đồng nữa. Trên ấy anh Khoa được xem như ông chủ ấy.
- Ồ thế á, thương thế. Thế khi nào con về ở đây.
- Hôm nay luôn mẹ ạ, con mang đồ xuống đây rồi.
Rồi họ cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ. Tôi đứng ngoài cửa phòng tê tái hết cõi lòng.