Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 25 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Tôi dần tỉnh dậy, cuồn mi vẫn còn nặng trĩu lắm. Cái đau từ đầu, cái rát từ má cùng nhau kéo tới. Tôi thấy mình ở trong 1 căn phòng xa lạ, cũ kỹ, nhìn xung quanh còn có mấy cô gái nữa đang bị cột tay bịt miệng giống như tôi. Tại sao họ lại bị như vậy và tại sao tôi lại ở đây. Có 2 3 người đàn ông bặm trợn đang đứng trong phòng này, và cái tôi ko muốn tin vào mắt mình là người đàn bà ấy, người đàn bà mặc áo lam, sao bà ấy cũng ở đây.
Thấy tôi đã tỉnh bà ấy nhìn về phía tôi, giựt trên tay 1 gã bặm trợn điếu thuốc, bà ấy rít 1 hơi và phả ra làn khói trắng. Rồi bà ấy tiến về phía tôi, nâng cằm tôi lên và phả vào tôi 1 hơi thuốc.
- Mày tỉnh rồi hả? Tao đã có ý tha cho mày rồi, mà mày dám đi dụ dỗ chồng tao, mày liều quá mà. Mày ngu tao bán mày đi động làm gái.
Tôi nhìn người phụ nữ ấy, lắc đầu, tôi muốn minh oan cho mình nhưng miệng tôi bị bịt ko thể nói gì được.
Rồi họ bàn tính với nhau gì đó, nào là giao hàng, nhận hàng, rồi qua địa điểm nọ kia gì nữa. Giờ này tôi đã biết tôi sắp bị đi đâu và tôi đã vô tình lọt vào tay kẻ xấu.
Bọn tôi được chuyển đi bằng nhiều xe ô tô khác nhau, mỗi xe chỉ chở 1 người, xuất phát cách nhau 15p để tránh bị công an nghi ngờ. Còn nếu bị bắt thì vẫn còn " hàng" để giao cho người ta.
.....
Trên đường đi, bọn họ bịt mắt tôi lại, ko cho tôi quan sát đường. Bỗng dưng xe dừng lại, tôi lại nghe tiếng họ nói chuyện với nhau.
- Chị Tú, có công an chốt đường.
Tôi nghe thấy chữ công an mà mừng rỡ, kiểu gì tôi cũng được giải thoát.
- Mày ra xem thằng nào, đút cho nó chút tiền kha khá.
- Dạ chị Tú.
Tiếng mở cửa xe, tiếng đóng cửa xe. Tầm 10p sau lại có tiếng mở cửa xe và tiếng đóng cửa xe.
- Xong rồi chị.
- Đi thôi.
- Dạ.
Thôi xong, có công an cũng như ko, họ quá lỏng lẽo trong việc giám sát nên mới có rất nhiều cô gái như tôi phải chịu khổ.
Chiếc xe tiếp tục di chuyển, tôi thấy xe rung lắc, chắc vào con đường đầy đá rồi.
Sau nhiều giờ đi đường thì lần này chiếc xe thật sự dừng lại. Tôi được mở khăn che mắt rồi cố nhìn xung quanh. Đây là 1 vùng hoang vu hẻo lánh, có nhiều người canh gác lắm, họ còn cả súng trường nữa. Tôi được đưa vào trong nhà, những cô gái ở cùng tôi cũng đã ở đây.
Bà Tú lắc lắc cổ rồi uốn éo người, kiểu ngồi xe lâu dẫn đến mệt mỏi.
Bà Tú nói với 1 tên trong đó.
- Mày lấy gì cho tụi nó ăn đi, kẻo tụi nó chết là mất khối tiền đấy. Xong đưa tụi nó ra cho bà Tám kiểm tra nghe ko? Tao đi nghĩ chút.
Cô gái ấy lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Anh ơi, 2 đứa còn trinh thôi anh.
- Ok, đưa mụ ta giá cũ.
- Vâng anh ạ. Mà anh ơi...
- Anh cho em 1 đứa nha, nó mất trinh rồi, em sẽ đào tạo nó sau có việc anh có mà dùng.
- Ok, tùy em.
Cô ấy gác máy rồi quay sang đưa tiền cho bà tú, rồi quay lại chỉ vài mặt tôi.
- Con kia theo tao. Còn lại bà theo thằng kia.
Tôi đứng lên lẽo đẽo đi theo cô gái ấy ra xe, ko hiểu sao cô ấy lại tách tôi riêng ra thế này.
Xe chạy 1 đoạn cô ấy lại hỏi tôi.
- Mày tên gì?
- Em tên Linh.
- Tên tao mày biết rồi chứ gì. Ký vào đây.
- Giấy gì vậy ạ, em ko biết chữ.
- Giấy bán thân, muốn sống thì ký vào đây.
- Em ko muốn sống.
- Thế mày muốn sống cũng ko bằng chết à.
Tôi sợ run người.
- Em... em ko biết chứ.
- Vậy tao ký hộ, giờ mày trả hết nợ trong này mới mong được thoát thân.
Nợ? Sao cô ấy lại nhắc đến chữ nợ? Tôi có mượn nợ gì cô ấy đâu.