Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 4 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Tôi phải dậy từ rất sớm làm những công việc ko tên, thậm chí là giặt đồ của mọi người trong nhà ko chừa 1 ai. Ăn đỡ miếng cơm nguội rồi vác cuốc ra đồng, nếu ko ra đồng thì tôi lại làm vườn rau. Mấy công việc đồng án này tôi đã làm quen nên cũng ko thấy vất vả lắm.
Trưa nắng chói chan, vừa vã mồ hôi vừa mệt, chỉ ước về nhà nhấp ngụm nước cho thỏa cơn khát thôi. Mẹ chồng tôi đi từ bếp ra cầm đôi đũa nấu ăn chi vào tôi.
- Đồ đàn bà tệ hại, có nấu ăn cũng ko biết. Vì cô mà tôi vất vả thế này đây, ko nấu sớm cái Mai đi làm vất vả về đói bụng sao hả. Vào bắt cơm nhặt rau nhanh lên.
Tôi cố nuốt cho trôi cái nghẹn, chị Mai đi làm bên bưu điện có bươn chải ra ngoài đồng ra ngoài nắng như tôi đâu. Nếu so về cực và vất vả thì tôi mới là người vất vả mà.
Chồng chị Mai làm bên thủy điện nên cũng lâu lâu mới về 1 lần, chị có con rồi, đứa con trai 4 tuổi rất kháu khỉnh. Bình thường đi học thì thôi chứ ở nhà là mẹ chồng tôi cưng nứt trứng.
- Này Linh, nghe bảo mai thằng Khoa về hả?
- Dạ.
- Cô xem giặt mùng mền chiếu gối đi, mai nó về ngủ cho sạch.
- Con mới giặt 3 hôm trước mà mẹ.
- Sao cứ cải nhem nhẻm thế hả, giặt giũ sạch sẽ cho chồng mình ngủ chứ ai, cô định để con tôi ốm à.
- Dạ ko mẹ, tí con giặt.
- Tí gì nữa, tranh thủ giặt đi đang trưa nắng cho chiều kịp khô.
Tiếng xe máy dừng kít ngay ngoài cổng, mặt mẹ chồng tôi lại hớn hở lên thì biết ngay là ai về rồi.
Chị Mai đi vào tay cứ xoa xoa 2 bên thái dương, thái độ mệt mỏi.
- Mai, con sao vậy, ốm à.
- Ko mẹ à, đi đường nắng gắt quá nên con hơi đau đầu. Để con xuống làm ly chanh uống.
- Thôi, đang ốm thế kia làm sao được chứ. Linh, cô xuống làm cho chị cô cốc nước chanh xem nào, ko thấy chị cô đang mệt à.
- Dạ vâng.
Tôi khẩn trương phi xuống bếp để làm ly nước chanh cho chị dâu.
Tôi mang ly nước lên mẹ chồng đã giục.
- Nhanh nhanh cái tay lên, lề mà lề mề.
Mẹ chồng giựt ngay ly nước trên tay tôi đưa cho chị Mai uống, bà còn ngồi quạt quạt cho chị Mai nữa.
- Uống đi con cho khỏe.
- Vâng, con cám ơn mẹ.
Chị Mai nhấp 1 ngụm rồi nhổ ngay ra cái chén ăn cơm để trên bàn.
- Chua quá... chị ko uống được. Để chị xuống lấy thêm đường.
Mẹ chồng tôi lại cản.
- Ko anh ạ, mẹ và chị Mai đối xử với em rất tốt.
- Vậy anh yên tâm rồi, mai anh chở đi chợ quê chơi nhé.
- Thật á.
- Thật.
....
Chợ quê đông vui lắm, tuy gọi là chợ quê nhưng nó rộng và to gấp mấy chợ quê chỗ tôi sống.
Ko riêng gì đàn bà, mà đàn ông cũng xuống chợ buôn bán. Khoa dẫn tôi đến 1 chỗ bán áo quần và mũ nữa.
- E lựa lấy mấy bộ, lỡ có việc đi ra ngoài có cái mà mang.
- Thôi anh ạ, em có đi đâu đâu mà mua làm gì cho phí.
- Kệ đi, ko đi đâu thì cứ để đấy.
Lựa 1 hồi tôi cũng lựa được 1 cái váy và 1 bộ quần jean. Xong anh lại mua thêm cho tôi cái mũ.
- Ôi nhiều quá anh ạ, mình đi ăn chè đi anh, em thèm quá.
- Chưa xong đâu, còn 1 thứ nữa.
- Gì nữa ạ, e thấy nhiều rồi mà.
- Theo anh.
Anh dắt tay tôi đi qua quầy khác, đó là quầy son phấn.
- Cô ơi, lựa cho vợ cháu cây son thật đẹp cô nhá.
- Ồ, vợ trẻ quá cơ, lại xinh, mà da trắng thế này đánh màu gì chả đẹp.
- Vâng, vậy cô lựa cho cháu.
Cô bán hàng rà qua rà lại đống son rồi rút 1 cây màu hồng ra đưa cho tôi.
- Đây, màu này đẹp lại nhẹ nhàng. ( cô bán hàng).
- Thôi anh ạ, em ko biết đánh son( tôi).
- Tập rồi sẽ quen mà (Khoa).
- Đúng đấy cháu ạ, cái gì cũng phải tập ( cô bán hàng).
- Cháu lấy cái này, cô gói lại giúp cháu ( Khoa).
Tôi và anh đi ra cửa hàng, ghé chợ ăn chè. Ôi ở đây chè cũng ngon quá cơ, tôi quất liền 2 ly và mua về cho mẹ chồng với chị Mai nữa.