Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy
Chương 6 :
Ngày đăng: 20:37 18/04/20
Tôi cầm mãi cái điện thoại, ko biết có nên gọi cho anh ko. Rồi tôi vẫn quyết định gọi.
- Alo anh ạ.
- Ừ, anh đây, gì vậy em?
- Khi nào anh về?
- Chắc 1/2 tháng nữa.
- Hôm nay anh của anh về đấy, em nghe mẹ bảo thế.
- Vậy hả, vậy vui quá, lâu rồi anh chưa gặp anh 2 của anh.
- Anh... em... em có em bé anh ạ.
- Gì cơ? Thật á?
- Thật.
- Ôi, vui thế, vợ anh giỏi quá. Lúc anh về sẽ có quà đấy.
Rồi tiếng gọi của mẹ chồng tôi vang lên.
- Linh, linh, cô ra đây đi chợ với tôi.
- Dạ, con ra đây mẹ à.
Tôi vội chào anh rồi cúp máy.
- Thôi em đi chợ với mẹ đây, anh giữ sức khỏe nhé, yêu anh.
- Yêu em.
Tôi cất điện thoại và ra xách giỏ đi chợ với mẹ chồng tôi.
.....
Đây là lần đầu tiên tôi đi chợ với mẹ chồng tôi. Đây là chợ tự phát nên cách nhà hơn 500m thôi. Chợ bé lắm, mọi người bán đồ trên những cái sạp tự dựng, hoặc trái lá chuối bán dưới đất.
Chúng tôi quẹo qua quầy mua thịt. Mẹ chồng tôi lựa lựa được miếng thịt ngon rồi đưa cho cô bán hàng.
- Cân cái này xem nào.
- Vâng, cái này 42 ngàn, cháu lấy cô 40 ngàn thôi ạ.
- Gì mà 40 ngàn, miếng bé tẹo thế này, 35 ngàn thôi.
- Dạ ko được cô ạ, cháu lời ít lắm cô ạ.
- Vậy 37 ngàn, bỏ vào bọc cho tôi, nhanh nào.
Cô bán hàng cũng có vẻ ko vừa lòng lắm nhưng vẫn bán cho mẹ chồng tôi.
- Đây cháu gởi ( cô bán hàng)
- Linh cất đi vào giỏ( bà Loan)
- Vâng ( tôi).
- Ô, đây chả phải là cô dâu của chú Khoa sao, xinh thật, mà lại giỏi nữa. ( cô bán hàng).
- Vâng mời mẹ ạ. Linh em cũng ăn thịt đi này, sao ăn cổ gà thế, ko ngon đâu.
Nói rồi anh Bách gắp cho tôi miếng thịt nạc gà, nhưng nào tôi dám ăn, cứ phải nhìn thái độ của mẹ chồng.
- Đúng rồi, Linh ăn đi, phụ nữ mang bầu nên ăn nhiều đồ bổ 1 chút. ( chị Mai).
- Linh cũng có bầu à, vậy chúc mừng nhé( anh Bách).
- Vâng, em cảm ơn ạ( tôi).
Mẹ chồng tôi liếc xong nhưng lại ko gắt, chắc sợ anh Bách nghe.
- Này Bách, xem đưa cái Mai đi khám bác sĩ xem nào, chứ lúc bầu giờ nó cứ nôn ọe, mẹ lo lắm ý.
- Vâng, mai con có việc ngoài xã rồi vài hôm con lên thành phố, chắc con cho Mai lên đấy chơi rồi khám luôn mẹ à.
- Ừ, thế càng tốt con ạ.
- Linh em có muốn đi khám cùng ko?
Vẫn là nhìn mặt mẹ chồng tôi mới dám trả lời.
- Dạ thôi, anh Khoa cũng sắp về nên lúc ấy anh Khoa đưa đi khám cũng được ạ.
- À, ừ vậy thôi.
.....
Anh Bách chở chị Mai lên thành phố rồi, tôi cũng muốn đi cùng lắm, tôi cũng muốn biết đứa trẻ có khỏe mạnh ko nhưng nào đâu dám đi theo. Bỗng nhiên trời tối sầm lại, gió ở đây kéo lại là to quá, thổi bay tung tóe, cát bay cả vào mắt tôi.
- Linh, mau ra rút áo quần vào mưa đến nơi rồi cô ko thấy à, đứng đấy mà nhìn gì.
- Vâng, con đi ngay đây mẹ.
- Nhanh còn bưng mấy mẹt phơi ngô vào, mưa ướt hết là ko có cho gà ăn đâu đấy.
- Vâng ạ.
Tôi cuốn cuồn rút áo quần vào, mưa cũng đã bắt đầu nặng hạt, đã rớt lên quần áo vài hạt. Tôi bưng chạy vào nhà sợ ướt, chẳng may vấp ngay cục đá, tôi ngã sóng soài lên đống áo quần. Bụng tôi có chút đau, còn áo quần cũng bị lấm bẩn.
- Ôi giồi ôi, sao cô bất cẩn thế hả, dơ hết cả áo quần rồi này, còn ko mau lượm lên.
- Vâng, mẹ ạ.
Tôi rướn người nhưng bụng hơi đau, vì nghĩ đến đứa trẻ nên tôi ko dám cố.
- Mẹ... con bị ngã... con hơi đau bụng mẹ à.
- Cái đồ đàn bà đoản, ko được cái tích sự gì hết, chỉ tổ báo đời nhà tôi thôi đây mà.
Vừa nói mẹ chồng vừa dìu tôi vào nhà, vừa lúc mưa cũng đổ xuống rất to. Áo quần cũng bị mưa làm lem hết, mà ngô cũng bị thấm ướt hết rồi.
- Uống cốc nước ấm này đi, nằm kê gối cao chân lên, nếu thấy ra máu hay gì thì báo, tôi đưa đi khám.
- Vâng, con cảm ơn mẹ.
- Khỏi cảm ơn, tôi là nghĩ tới đứa cháu trong bụng thôi.
Rồi mẹ chồng tôi lại đứng gần cửa, nhìn trời đang đổ mưa,nhìn những thứ ngoài sân, lấm lem và ướt sũng.