Hành Trình Tìm Con

Chương 5 :

Ngày đăng: 09:28 18/04/20


Tôi ngồi nghe thằng Bảy kể lại sự tình.



Chuyện là thằng Bảy thấy con Út bâu vào tôi, nó hoảng quá, định bụng lao đến cứu. Nhưng loay hoay mãi nó không biết phải xử trí thế nào. Thấy tôi la gào hét kinh dị, nó nhắm mắt rút đại con dao mà đâm vào con Út ba nhát.



Rồi thấy từ thất khiếu con Út bò ra một đống sâu trùng thân trắng đầu đen. Nó hãi quá, vội gỡ con Út ra khỏi người tôi. Thấy xác con Út từ từ khô quắc lại, vô số sâu trùng bò ra khỏi người con Út cũng từ từ lăn ra chết hết.



Nó định thần lại một lúc mới có thể đưa tôi ra khỏi hầm quỷ đó. Sau đó quay trở lại ôm cái xác khô quắc của con Út đem lên trên chôn cất đàng hoàng. Nói đến đoạn này, nước mắt nó trào ra, nó chỉ tay về một phía. Tôi nhìn theo thì thấy có cái gò đất cao, vừa đắp. Tôi cũng bất giác bùi ngùi, cái thằng vậy mà sống tình nghĩa quá. Tôi thốt lên:



“Bảy, anh với mày từ nay coi như anh em, anh thề không phụ mày”



Thằng Bảy không nói không rằng, nó đưa tay quệt nước mắt rồi thở dài, nhìn chăm chăm vào cái mộ phần của con Út. Tôi cũng ráng đứng dậy đến nói với vong linh con Út mấy câu.



Tôi quay lại hỏi thằng Bảy:



“Anh bất tỉnh được bao lâu rồi?”



Nó nói:



“Anh hôn mê cũng được một ngày rồi”



Tôi thở dài, rồi bổng nghe bụng nó kêu rột rột, Tôi hỏi:



“Mày đói à?”



Thằng Bảy trả lời:



“Uh, em định bụng cho anh nằm đây rồi đi bắt cá hay thú gì đem về ăn, nhưng sợ để anh một mình, em không yên tâm”



Tôi nói:



“Mày tốt quá… thôi, anh đi tìm cái gì ăn, anh đi nhóm tí lửa”



Nó gật đầu rồi quay đi, tôi ở lại nhặt cành cây rồi lấy cái bùi nhùi mồi lửa.



Hai thằng đêm đó đống trại ở đấy, một đêm bình yên không có gì hết. Tôi định sáng mai dậy rồi đi luôn.



Sáng hôm sau, hai thằng băng rừng, nhằm hướng sông hàm luông mà đi.



Đi đến giác trưa, thằng Bảy mệt quá đi không nổi nữa. Hai thằng nghĩ ngơi một lúc, lúc này ra ra tới một con rạch nhỏ, xa xa tôi thấy có một cái nhà tranh, phía sau lên làn khói. Tôi nghĩ bụng sao có người ở nơi hoang vắng này. Thằng Bảy cũng nhìn thấy cái nhà tranh nó nói:



“Anh, mình tới coi thử nhà đó có người không? Vào xin miếng nước, đi sáng giờ em cũng khô họng hết rồi”



Tôi thấy nó nói vậy, cũng gật đầu. Thiệt tình thì một đêm ở trong hầm quỷ, tôi cũng muốn gặp người sống lắm, như thể muốn tự chứng minh là mình chưa có chết vậy. Tôi nghĩ rồi tự cười, thấy thằng Bảy nhìn tôi ngồi cười, tôi xua ngay cái ý nghĩ quái gỡ đó liền.



Cái nhà tranh thấy vậy mà xa, hai thằng đi phải một lúc mới tới.



Đến nơi, thấy cái nhà cũng đơn giản, không có thứ gì ngoại trừ một cái giường tre, hai cái ghế gỗ.



Hai thằng vòng ra sau nhà, thì thấy có một bà già, da dẻ nhăn nheo, hai con mắt như hai đường chỉ quay ra nhìn hai thằng. Thằng Bảy nhanh tay lẹ miệng, cuối chào rồi nói:



“Dạ… chào bà, tụi con từ xa tới, trên đường khát nước quá, ghé xin bà miếng nước”



Bà già nhìn hai thằng một lúc rồi nói, cái giọng run run:



“Uh, nước để ở cái bình đun kìa, lợi mà rót uống”



Bà già vừa nói vừa chỉ tay về hướng cái bình đun nước đen nhẻm. Tôi gật đầu cám ơn bà già, rồi cùng thằng Bảy đi lại uống nước.



Nhìn khắp lượt phía sau nhà, tôi thấy có treo mấy miếng thịt còn đỏ tươi. Lại liếc nhìn bà già, thấy bả đang nấu cái gì đó trong cái nồi to, lâu lâu lại giở nắp ra nhìn. Tôi cứ cảm giác có cái gì quái quái ở đây, nên nghĩ bụng cũng không tiện nán lại lâu. Nên quay sang nói nhỏ thằng Bảy:



“Thôi, đi”



Thằng Bảy gật đầu. Rồi hai thằng quay qua xin phép bà già đi tiếp.



Bà già lại quay nhìn chăm chú một hồi rồi nói:



“Hai anh ở lại đi, ăn miếng cháo rồi đi cũng có sao đâu?”



Tôi nói:



“Dạ, tụi này có việc gấp, không thể chậm được, mong bà thông cảm”
Tôi nướng thêm mấy miếng cá rồi bỏ vào chén, dùng đũa miết cho mấy miếng cá nhiễn ra rồi đút cho thằng Bảy.



Nó lờ mờ tỉnh, ăn được mấy miếng cá thì lăn ra ngủ tiếp. Phần tôi thì đêm ngủ với một con mắt nhắm.



Sáng sớm tỉnh giấc, thấy thằng Bảy hoạt động lại bình thường, cũng tạm yên tâm.



Lúc này tự nhiên cảm thấy khó thở, ho lên khụ khụ mấy cái, rồi khạc ra một bãi đờm đen.



Thằng Bảy nhìn thấy, hoảng lên hỏi:



“Cái gì mà ghê vậy ? Máu đen à ?”



Tôi lắc lắc đầu, lại ho đến nhăn mặt.



Thằng Bảy nói:



“Chứ là cái gì ? trời ơi là trời, gặp chưa đủ chuyện hay sao?”



Tôi thều thào nói thằng Bảy:



“Không phải máu, là đờm”



Nó tròn mắt hỏi lại:



“Sao anh biết?”



Tôi nói:



“Vị của máu nó khác, anh không thấy lợm giọng chắc không phải là máu”



Thằng Bảy lắc lắc đầu.



Hai thằng lại xẻ thịt còn lại của con cá ra ăn, vừa ăn xong là nghe có tiếng xuồng cano chạy. Thằng Bảy mau mau chạy ra, hét to:



“Xuồng ơi, xuồng ơi”



Cái xuồng máy từ đằng xa chạy ù ù tới, tôi đang ở đây bỏ chén đũa rồi gom đống đồ đã khô của thằng Bảy nhét vào balo, vừa quay lại thì cái cano cũng đã đến tới nơi. Tự nhiên thấy thằng Bảy nhảy cẫn lên, người trên cano cũng cười tươi nhìn nó.



Thằng Bảy quay lại tôi nói:



“Người quen anh ơi, là người quen”



Tôi mừng ra mặt



“Người quen mày hả? tốt quá”



Cái xuồng máy ghé vào bờ, hai thằng liền leo lên. Lúc này nghe thằng Bảy với người lái xuống nói chuyện tôi mới biết, ông lái xuồng này còn gọi là Tư Xuồng, ổng chuyên đi chở đồ từ Trà Vinh lên mấy khúc thượng nguồn sông Cái. Tư Xuồng hơn tôi độ năm tuổi, khoảng bốn chín năm mươi. Thằng Bảy gọi ổng là chú, mà tôi bây giờ vai anh thằng Bảy, nên cũng gọi ổng là chú Tư luôn.



Có người quen ở Trà Vinh, tôi cũng hỏi thăm tình hình ông Tư Huyền, người đang giữ con gái mình. Thì nghe ông Tư Xuồng bảo:



“Tư Huyền à? Tôi có quen ổng, nghe đâu giờ ổng đi buôn cái gì đó mà phất lắm, bà con bảo là ổng buôn đồ lên Sài Gòn, mà buôn cái gì thì không rõ, bây giờ ở Trà Vinh, ổng có ba bốn cái cửa hàng bán tạp phẩm lận, muốn thì chút tôi dẫn đi gặp ổng, giác trưa thì chắc ổng có ở nhà ăn cơm”



Sau đó Tư Xuồng cũng hỏi tôi gặp ổng làm cái gì, tôi phân vân không biết nên nói thằng cha này hay không, nhưng nghĩ lại ổng là người quen thằng Bảy, tôi cũng kể ra sự tình tôi xuống gặp Tư Huyền để tìm lại con gái.



Nói xong thì Tư Xuồng quay qua hỏi chuyện thằng Bảy:



“Bảy bại, con Út Mỹ đâu ? sao không thấy nó ?”



Nghe đến đoạn này, tôi bấc giác quay nhìn thằng Bảy. Mặt nó buồn hiu, hai mắt bắt đầu đỏ hoe.



Tôi lại ho lên khụ khụ mấy cái, rồi tôi đỡ lời thằng Bảy:



“Chú Tư, chuyện dài lắm, từ từ lên bờ rồi con kể cho chú nghen, giờ đừng có hỏi nó”



Ông Tư xuồng chẳng hiểu, nhưng thấy thái độ hai thằng chắc cũng biết là có chuyện không phải nhỏ. Ổng cũng im không nói gì.



Ghe chạy xuôi dòng một lúc thì cũng vào địa phận Trà Vinh.



- Hết -