Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 18 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Đêm đó, khi trăng đã lên cao bốn bề tĩnh lặng, Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng lay tỉnh, vừa mở mắt liền sợ đến giật mình, Mộc Lăng tự bôi trắng bạch cả mặt, môi tím đen, tóc dài xõa rối tung mặc một thân bạch y dài phất phơ phiêu phiêu đãng đãng.
“A…” Tần Vọng Thiên hít vào một hơi, chút nữa là la “Có quỷ” rồi.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tần Vọng Thiên nhìn rõ là Mộc Lăng rồi thì dở khóc dở cười hỏi.
Mộc Lăng chớp chớp mắt, nói: “Ta như vầy có giống nữ quỷ không?”
Khóe miệng Tần Vọng Thiên giật một cái: “Giống, ngươi muốn làm gì?”
“Hắc hắc.” Mộc Lăng leo lên giường đẩy đẩy Tần Vọng Thiên, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Ta nghĩ ra một ý hay!”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, hoài nghi hiện đầy trong mắt, như là nói… Ngươi mà cũng có ý hay?
Mộc Lăng ném qua một cái lườm, nói: “Ngươi nghĩ đi, Nhạc Nam Phong sống cả đời ở Nhạc gia trại, nhiều ít cũng có người biết chuyện của hắn đúng không?”
Tần Vọng Thiên gật đầu: “Vậy thì thế nào?”
“Gần đây ta quan sát, trong Nhạc gia trại có không ít người lớn tuổi.” Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Vậychắc chắn cũng biết ít nhiều về chuyện trước đây của Nhạc gia trại, cũng không đảm bảo không có người biết chuyện Nhạc Nam Phong trộm Tam Tuyệt Đao Phổ.”
Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng hồi lâu: “Vậy thì có liên quan gì tới chuyện ngươi giả nữ quỷ?”
“Ngốc chết!” Mộc Lăng giận hừ hừ liếc Tần Vọng Thiên, nghĩ nghĩ, lè lưỡi đè thấp giọng nói: “Ta chết thật oan ức quá… Nhạc Nam Phong, trả Tam Tuyệt Thần Đao lại cho ta…”
Tần Vọng Thiên ngửa mặt, dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Mộc Lăng: “Mẫu thân ta đẹp hơn ngươi!”
Mộc Lăng mếu mếu: “Ta hy sinh nhan sắc giúp ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!” Nói xong, bắt chướ nữ quỷ ngậm lọn tóc liếc Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử không lương tâm!”
Tần Vọng Thiên kinh hãi cả người nổi đầy da gà.
Điên thì có điên, nhưng Tần Vọng Thiên nghĩ chiêu này của Mộc Lăng có thể hữu dụng.
Trước khi ra cửa, Mộc Lăng lấy vài chai thuốc bỏ vào trong ngực.
“Phu nhân!” Đám nha hoàn đi theo Lưu Thị vừa tiến lên nhìn, liền khóc rống lên ngay tại chỗ, miệng hô: “Chết người rồi! Phu nhân chết rồi!”
Tần Vọng Thiên đưa mắt ra hiệu với Mộc Lăng, như là hỏi… ‘Vừa rồi có thấy không?’
Mộc Lăng gật đầu, hai người bọn họ đều là cao thủ, khi nãy Lưu Thị bị Tiễn Hoa một cước đá văng, vốn là sẽ không đụng vào chân bàn, thế nhưng cùng lúc nàng ta bước lui, nha hoàn vẫn trốn sau lưng Tiễn Hoa khóc không ngừng đột nhiên bắn ra một hạt đậu hay hạt châu nhỏ gì đó, rơi xuống vừa đúng ngay sau chân Lưu Thị, Lưu Thị bước trúng bị trượt, mới ngã ra xa như vậy… Nha hoàn này có công phu rất cao, hơn nữa lá gan cũng lớn, tại trước mặt Tung Bách Vạn và các trại chủ mà lại dám giở ám chiêu, vậy mà cũng không bị phát hiện.
Thấy mình vừa đá chết thê tử kết tóc, Tiễn Hoa cũng choáng váng, Tung Bách Vạn nghĩ sự tình lúc này đã quá mức rồi, nhịn không được rống lên : “Tiễn Hoa, con mẹ nó, ngươi là người sao, quả thực không có nhân tính!”
Các lão nhân cũng lắc đầu: “Quốc có quốc pháp gia có gia quy, ngươi làm xằng làm bậy như thế… Làm sao xứng làm trại chủ, người đâu, áp giải hắn trở về, để Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia xử lý!”
Tiễn Hoa vừa nghe lập tức lo lắng, nghĩ thầm ‘đúng là sắc tại đầu thượng nhất bả đao[trên đầu chữ sắc-色 một chữ đao-刀]!’ Suy nghĩ một lát, môn quy của Nhạc gia trại rất nghiêm, điều đặc biệt kiêng kị là gian đạo dâm tà, mình trước ăn vụng sau sát nhân, nếu như bị xử theo gia pháp không chết cũng mất nửa cái mạng. Hơn nửa bản thân hắn cũng hiểu rõ, tích cách Nhạc Tại Vân rất chính trực, ghét nhất những chuyện thế này, Nhạc Tại Đình sẽ càng không bỏ qua, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun! Nghĩ xong, Tiễn hoa đột nhiên quay ra cửa la lớn: “Thiếu gia, ngài phải làm chủ cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, Tiễn Hoa nhanh chân chạy đến sau đại điện, dường như là muốn đến phía sau tượng phật, mới vừa cúi người, liền mặt đối mặt Mộc Lăng đang ngồi xổm ở đó ngửa mặt nhìn lên.
Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Tiễn Hoa đột nhiên rống lên một tiếng chạy trở lại, vừa chạy vừa la: “Quỷ a…”
Vừa chạy đến đại điện đã bị Tung Bách Vạn bắt được: “Ngươi lúc gọi thiếu gia lúc la quỷ, xem chúng ta là kẻ ngu si sao!” Nói xong thì kéo Tiễn Hoa đi ra ngoài: “Bớt nói nhảm đi, theo chúng ta đi gặp thiếu gia!” Nói xong, quay sang nha hoàn bên cạnh nói: “Thi thể Lưu Thị và nha hoàn kia cũng phải đem đi!”
Nói xong, cả đoàn người ầm ầm đi ra.
Thấy mọi người đi xa, Tần Vọng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, đừng nói, còn may là Mộc Lăng giả trang nữ quỷ.
“Mau đi thôi!” Tần Vọng Thiên lôi Mộc Lăng: “Cứ thế này nói không chừng còn có người khác đến.”
“Chờ một chút.” Mộc Lăng khoát khoát tay, sờ sờ cằm nói: “Vừa nãy Tiễn Hoa vốn định đào tẩu mà phải không?”
Tần Vọng Thiên sửng sốt.
Mộc Lăng quan sát xung quanh một chút, đứng lên nhìn nhìn tượng phật và bức tường phía sau, giơ tay sờ sờ: “Nếu hắn muốn chạy trốn, nếu không đi cửa trước thì chạy cửa sau, hoặc cũng có thể từ bay nóc ra, vì sao cứ phải chạy đến sau tượng phật?”
Tần Vọng Thiên cũng tỉnh ngộ, gật đầu: “Đúng vậy, ở đây ngay cả một ô cửa sổ cũng không có.” Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác khối đá nơi bàn tay mình đang chống vào tường bị thụt vào trong, “cụp” một tiếng…