Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 21 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vọng Thiên thở dài tỉnh lại, vì sao tỉnh lại phải thở dài, bởi vì hắn cả một đêm ngủ không hề ngon, có chút bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng đang ôm hắn như gấu ôm cây… Người đó xem mình như gối ôm sao.
Nói về dáng ngủ của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên thực sự là bái phục, Mộc Lăng dáng vẻ nhã nhặn, thế nhưng dáng ngủ còn không xong hơn cả những tên man di gấp trăm lần, quan trọng nhất là khi ngủ say sẽ ôm lung tung. Tối hôm qua hắn vừa mới ngủ, liền cảm giác hơi khó thở, tỉnh lại thì thấy Mộc Lăng đang ôm chặt cổ mình, hai chân gác lên thắt lưng mình, đầu gối lên vai mình, ngủ khò khò.
Tần Vọng Thiên tâm thật sự muốn chết, vươn tay đẩy tay Mộc Lăng ra, xoay người hướng ra ngoài ngủ, nhưng không bao lâu, cảm giác hai tay Mộc Lăng quấn chặt ngực hắn, làm hại hắn nằm mơ thấy mình bị đại xà tinh quấn lấy, kinh hãi tỉnh lại thì nghe tiếng ngáy như tiếng sấm sau lưng.
Cứ như vậy lật qua lật lại cả đêm, Tần Vọng Thiên mơ thấy vô số ác mộng, sau đó thì trợn tròn mắt nghe gà gáy sáng, rồi trợn tròn mắt nhìn trời sáng.
Quay sang, Mộc Lăng ngưỡng mặt ôm hắn, cằm gác trên vai hắn, môi hơi mở, hai mắt nhắm nghiền, chân mày hơi nhướng, vẻ mặt cực kì vô tội.
Tần Vọng Thiên xoay người, nằm đối mặt Mộc Lăng, tối hôm qua tối lửa tắt đèn, chỉ cảm thấy người này quấn lấy mình ngộp muốn chết, thế nhưng hiện tại thấy rõ mặt hắn, Tần Vọng Thiên có chút hối hận rồi, khả ái như vậy, sớm biết tối hôm qua đã ăn một chút rồi.
Thấy Mộc Lăng hoàn toàn không có ý tỉnh, Tần Vọng Thiên vươn tay vòng qua hông Mộc Lăng, ôm lấy.
Mộc Lăng cũng không phản kháng, còn nghĩ thật thoải mái, chui vào lòng Tần Vọng Thiên cọ a cọ.
Tần Vọng Thiên cúi đầu, chăm chú nhìn Mộc Lăng, thấy miệng hắn hơi mấp máy, dường như đang nói mê. Kề sát đến nghe: “Nồi… gà hầm”
Tần Vọng Thiên bật cười, người này còn đang nhớ thương nồi canh gà hầm tối hôm qua. Đường nhìn chuyển đến đôi môi hơi mỏng hồng hồng của Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên lén lút kề sát, muốn hôn… Lúc này, Mộc Lăng đột nhiên mở miệng, “Ngoàm…”, cắn cái miệng đang chu ra chuẩn bị hôn hắn của Tần Vọng Thiên, nhai một cái…
“Ư…” Tần Vọng Thiên đau đến giật mình, lập tức né tránh, môi đã chảy máu, nhưng Mộc Lăng lại tiến tới, há mồm “Gà hầm~” một tiếng liền cắn vào vai Tần Vọng Thiên.
“A!” Tần Vọng Thiên khổ không nói nổi, may mà tối hôm qua hắn ngủ không mơ, nếu không đã xem mình là gà mà ăn mất. Hai tay ôm lại đầu Mộc Lăng không cho hắn cắn nữa, nhưng Mộc Lăng ăn không được liền lộn xộn, tay chân vốn đang ôm Tần Vọng Thiên, cọ một cái liền đụng tới nơi không nên đụng…
“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi, buông tay ra bắt lấy tay chân Mộc Lăng đang đá đạp lung tung, nhưng Mộc Lăng lại bắt đầu cắn, hành hạ Tần Vọng Thiên. Thanh niên khí huyến bừng bừng, làm sao chịu được Mộc Lăng đùa giỡn như thế, Tần Vọng Thiên bị làm cho phát bực, không ngăn Mộc Lăng nữa, xoay người đè lên, hai tay ôm lấy hông Mộc Lăng, cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi luồn vào trong.
“Ưm…”, Mộc Lăng mở to mắt, trong mắt chợt lóe chút khác thường, như đang hoảng hốt.
Tần Vọng Thiên hé mắt, cắn răng: “Ngươi quả nhiên đã tỉnh, ai bảo ngươi dằn vặt ta!” Vừa nói vừa kéo dây lưng Mộc Lăng, vươn tay vào trong áo sờ soạng thân thể trơn nhẵn, bóp vào hông hắn một cái, mềm thật.
“A~”, Mộc Lăng tức giận rồi, nhấc chân một cước đạp Tần Vọng Thiên bay ra ngoài.
“Tiểu hài tử chết tiệt! Ngươi muốn phản sao!” Mộc Lăng túm y phục, dùng chăn bọc mình lại, còn rất không quân tử giơ chân đạp Tần Vọng Thiên: “Đồ lưu manh!”
Tần Vọng Thiên đứng lên trừng mắt: “Ai bảo ngươi trêu chọc ta?!”
Mộc Lăng có chút lo lắng, kỳ thực khi Tần Vọng Thiên ôm hắn đã tỉnh, thấy tiểu lưu manh lại muốn ăn đậu hủ mình liền mượn cơ hội chỉnh hắn, không nghĩ tới Tần Vọng Thiên quá mẫn cảm, một chút cũng đùa không được.
“Hừ!” Mộc Lăng bĩu môi: “Ngươi là cầm thú sao, vừa chạm một cái đã cứng.”
“Gia gia ngươi?” Mộc Lăng gật đầu: “Thì ra là thế”
Tần Vọng Thiên đứng một bên nghe mà như lọt vào sương mù, cũng không thể chen vào nói, chỉ có hể tiếp tục nhẫn nại nghe.
“Kẻ thù lớn nhất của Đoan Mộc gia là Hạc Lai Tịch.” Đoan Mộc Viêm lạnh lùng nói: “Ngươi có thể không biết, ta đã để ý ngươi từ lâu rồi, ngươi vừa rời Hắc Vân bảo ta đã biết. Ngươi là Nhị đương gia Hắc Vân Bảo, đồ đệ của Hạc Lai Tịch, Quỷ Y Môn ta muốn tái xuất giang hồ, tốt nhất là trước tiên bắt ngươi làm tế vật!”
Đoan Mộc Viêm nói xong, Mộc Lăng nhìn hắn một hồi, chớp mắt mấy cái, đột nhiên núp vào sau lưng Tần Vọng Thiên, dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Nha, thật xấu xa, biến thái, theo dõi người ta!”
Tần Vọng Thiên mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Mộc Lăng đã quen rồi, tuy cũng dở khóc dở cười nhưng cũng không có biểu hiện giật mình, Đoan Mộc Viêm lại sửng sốt, có chút không hiểu nổi nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng cùng hắn đối mặt, đột nhiên hỏi: “Có điều công phu của ngươi hình như không được tốt lắm đâu, sao thế? Lúc ngươi tìm được bí quyết của gia gia ngươi, đã là tuổi quá lớn không kịp luyện võ rồi đúng không? Cũng vì ngươi không có thiên phú mà.”
“Ngươi!” Đoan Mộc Viêm bị Mộc Lăng nói trúng vết sẹo, cắn răng trừng mắt, khoát tay ra hiệu cho bốn hắc y nhân: “Bày trận!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn hắc y nhân đã vây quanh Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, bày trận pháp.
Mộc Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Đoan Mộc Viêm: “Mấy tiểu lâu la này làm sao dùng được, ngươi đúng là con ruồi mang theo lính kiến, khi nào ngẩng đầu được, không bằng bái ta làm thầy đi, làm tiểu đệ của hắn!”, vừa nói vừa chỉ Tần Vọng Thiên.
“Ngươi… ngươi bớt khua môi múa mép!” Đoan Mộc Viêm bị Mộc Lăng chọc cho tức giận, lệnh cho thủ hạ: “Lên cho ta!”, hắn vừa ra tiếng, bọn thủ hạ đều giơ binh khí xông lên. Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, hắn để ý bàn tay của hắc y nhân đều là màu đen, tương tự như dấu chưởng ấn trên mấy cổ thi thể, đang định đánh trả, nhưng cảm giác bị túm lấy y phục kéo qua bên cạnh: “Đừng để tay bọn họ chạm tới… Để ta đánh.”
Nói xong chỉ thấy thân hình Mộc Lăng chợt lóe, Tần Vọng Thiên chỉ thấy bạch y lướt qua, nháy mắt Mộc Lăng đã xuất hiện phía sau bốn người hắc y, vung tay lên, một đạo kình phong đảo qua, quay người lại, Mộc Lăng đã trở lại chỗ cũ. Chợt nghe một tiếng hét thảm, bốn hắc y nhân đã ngã xuống tại chỗ.
Tần Vọng Thiên chau mày, Mộc Lăng bản chất rất tốt, bình thường ngay cả tiểu miêu tiểu cẩu cũng sẽ cứu, lần này sao lại hạ thủ độc ác như thế? Nhưng tập trung nhìn vào, liền lập tức phải hít vào một hơi, chỉ thấy từ trong mấy thi thể vừa ngã xuống, chảy ra máu màu xanh lục.
Đoan Mộc Viêm có chút không dám tin nhìn thủ hạ gục trên đất, cả một chiêu của Mộc Lăng cũng không đỡ được sao?
Mộc Lăng cười nhạt: “Đoan Mộc Viêm, ngươi tâm thuật bất chính, lưu ngươi lại thật sự là làm hại hậu thế.” Nói xong tiến lên trước một bước, đột nhiên thấy Đoan Mộc Viêm ném một quả hỏa đạn xuống mặt đất, khói bốc lên, Mộc Lăng lập tức lùi về phía sau, che kín mũi miệng Tần Vọng Thiên, mang theo hắn tránh qua một bên.
“Biến thái, toàn thân đầy độc!” Sương khói tán đi, côn trùng trên mặt đất cùng chim chóc bay ngang đều đã chết, mà Đoan Mộc Viêm cũng đã chạy mất không còn thấy bóng, tức giận đến giậm chân: “Không ngờ hắn lại dùng chiêu đê tiện này!” Xoay mặt, chỉ thấy Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày nhìn hắn. Mộc Lăng chớp chớp, chỉ chỉ bốn tử thi trên mặt đất: “Những kẻ này đều là độc nhân bị dùng cổ trùng khống chế, sớm đã chết, giữ lại cũng là tai họa.”
Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mày: “Ta vẫn chưa nói ngươi giết người không tốt, ngươi giải thích cái gì?” Nói xong liền kề sát: “Thế nào? Sợ ta chán ghét ngươi?”
Mộc Lăng liếc một cái, xoay người một mạch đi về, miệng nói thầm: “Tiểu hài tử chết tiệt, không khiến người ta thích chút nào.”
“Có điều cũng phải nói lại.” Tần Vọng Thiên theo sau: “Công phu của ngươi thật không tồi.”
Mộc Lăng nghe được lập tức ngửa mặt đắc ý: “Đương nhiên, lão tử tài mạo song toàn!”