Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 29 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


“Người còn đang sống sờ sờ vì sao lại trúng thi độc?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi: “Nhưng sao toàn bộ người trong Yên Thúy lâu lại bị?”



“Chuyện này nói ra rất dài.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút nói: “Vấn đề là ở trên người Ngô Hâm.”



“Ngô Hâm?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Là chưởng môn Vô Nhai phái chết cùng Tề Lạc?”



“Phải.” Mộc Lăng nói: “Ngươi còn nhớ thi thể màu đỏ tím chúng ta xem qua ngày trước không?”



“Nhớ rõ.” Tần Vọng Thiên gật đầu.



“Ngô Hâm nói sẽ trở thành thiên hạ vô địch, đại khái là có liên quan tới mấy thi thể kia, nhưng là, hắn không luyện thành được thiên hạ vô địch, trái lại trúng thi độc, sau đó đến Yên Thúy lâu truyền nhiễm cho Lạc Tứ Nương… bởi vì nữ tử tuổi trẻ âm tính cao, cho nên tương đối dễ bị nhiễm… Hơn nữa thi độc sợ nhất là dấm, đámiểu thư đó bình thường mười ngón tay không dính nước, bình thường cũng ít vận động, còn đám nha hoàn bình thường không có việc gì sẽ đến trù phòng phụ việc, bởi vậy không sao.”



Khi Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên trở lại Nhạc gia trại, trời cũng đã tối, hai người vừa vào cửa trại, chợt nghe bên trong truyền đến một trận tiếng động xôn xao, Mộc Lăng nhạy cảm lập tức cảm giác được… Có chuyện náo nhiệt xem rồi. Cùng Tần Vọng Thiên chạy vào thì thấy trong đại viện có hai đám người đang cãi nhau, cả hai chăm chú nghe, phát hiện một phe là người ủng hộ Nhạc Tại Đình, một phe là người ủng hộ Nhạc Tại Vân, đang cãi vô cùng hăng hái.



“Đều là người của Nhạc gia trại.” Tần Vọng Thiên tiến đến bên tai Mộc Lăng thấp giọng nói: “Xem họ cãi đến mặt đỏ tới mang tai.”



Mộc Lăng nhìn trái nhì phải, không thấy có gì thú vị, liền kéo kéo tay áo Tần Vọng Thiên nói: “Đi Vọng Vọng, chúng ta về phòng ăn.”



Hai người vừa định đi, chợt nghe người phía sau lời nói không hợp tai nhau, đã bắt đầu đánh, ngay lúc đó, chỉ thấy có bóng người chợt lóe lên, một người bay vào trong đám người, hai tay chặn lại, đánh văng hai đám người về hai bên.



Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc… Người đánh văng đám người là Nhạc Tại Đình, bọn họ nghi hoặc là… Không hiểu vì sao mà dường như võ công của Nhạc Tại Đình tăng cao.



“Nhị thiếu gia?” Đám người đứng về phía Nhạc Tại Vân nói lý do phản đối Nhạc Tại Đình là võ công hắn không tốt, thế nhưng hôm nay dễ dàng bị Nhạc Tại Đình một chưởng đánh văng, đều có chút giật mình, công phu Nhạc Tại Đình rất tốt.



“Các vị!” Nhạc Tại Đình hơi chắp tay, nói: “Ý tốt của các vị, Tại Đình xin ghi nhận, cũng xin tạ ơn, bất quá… Xin các vị dĩ hòa vi quý, đợi đến đại điển kế thừa, ta sẽ cùng Nhạc Tại Vân cạnh tranh công bằng, thỉnh các vị chờ xem, không nên tùy ý động thủ, làm tổn thương hòa khí.”



Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên một chút, nhướng nhướng mày với hắn… Luận múa mép khua môi, thật đúng là không ai có khả năng hơn Nhạc Tại Đình.


“Đâu có đâu có.” Mộc Lăng cười tủm tỉm ngồi xuống, thấy trên bàn trà đang đun một ấm trà nhỏ, hỏi: “Đang đun là Phúc Bồn Tử và Tang Diệp sao? Thật thơm quá.”



Lạc Tứ Nương cười cười nói: “Tiên sinh thật tinh mắt, trà này gọi là Lạc Yên Thúy.”



“Ha…” Mộc Lăng gật đầu: “Tên rất hay.”



Lạc Tứ rót một ly trà cho Mộc Lăng, cười hỏi: “Tiên sinh có y thuật rất cao, hẳn là cũng có hiểu biết về trà.”



“Phải, về thức ăn thì ta tương đối có hiểu biết”, Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Trà sao, thứ nhì.”



“A…” Lạc Tứ Nương bị Mộc Lăng chọc cười, gật đầu với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chạy xuống lầu, bưng một thực hạp lên, nói với Mộc Lăng: “Đây là tiểu thư nhà ta sáng sớm xuống bếp tự tay làm cho riêng tiên sinh, tiên sinh nếm thử.”



Thực hạp vừa mở ra, đã nghe thấy một trận kỳ hương xông ra. Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chỉ thấy bên trong đầy hoa đủ sắc… Là bông cải!



Lạc Tứ Nương bưng thức ăn ra, tự mình dùng đũa gắp đến đĩa nhỏ, đưa sang cho Mộc Lăng, nói: “Tứ Nương thuở nhỏ nghèo khó, sống tại một ngọn núi nhỏ, có đôi khi nạn đói tất cả mọi người không có gì ăn, phía sau núi lại có không ít bông cải, ta liền nghĩ ra ý tưởng, tự chế biến ra món này, tiên sinh nếm thử.”



Mộc Lăng nghe bông cả không ngừng tỏa hương, nhìn thật là đẹp mắt, vươn đũa gắp một đóa bông cải vàng bỏ vào miệng: “Ưm… Ăn ngon!” Mộc Lăng chỉ vào bông cải nói: “Ngọt mà không ngán, bên dưới còn có thịt cá mềm mềm trơn trơn!”



“Phải.” Lạc Tứ Nương tiếp tục gắp cho Mộc Lăng: “Lại nếm thử cái này…”



Hai người vô cùng cao hứng ngồi trong phòng ăn ăn, Tần Vọng Thiên trốn thoát khỏi cái động mời rượu, cầm bình rượu xông lên, vừa tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Mộc Lăng: “Oa… Thật ngọt nha, trắng trắng mềm mềm!”



“Ưm… Tứ Nương ngươi thật sự quá tuyệt vời!”



“Đúng là mỹ vị… Nhân gian cực phẩm.” còn xen kẽ tiếng cười ngọt ngào của Tứ Nương.



“Đầu gỗ chết tiệt!” Tần Vọng Thiên giận trắng mặt, liền nhấc chân xông vào…