Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 34 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


“Xác chết vùng dậy?” Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chui trong chăn giãy giãy: “Ta không muốn đi, thật đáng sợ!”



Tần Vọng Thiên một tay đè hắn lại, thấp giọng nói: “Này, xác chết vùng dậy, còn ở thành đông, chúng ta vừa mới thấy Nhạc Nam Phong, không thể là hắn!”



Mộc Lăng suy nghĩ một chút: “Đúng.”



“Đi xem.” Tần Vọng Thiên ôm chăn lên, làm Mộc Lăng ở bên trong rớt ra, lôi kéo hắn chạy đến thành đông.



Gần đây Lạc Hà thành có nhiều quái sự, bách tính trong thành thấy quái sự đến quen luôn rồi, bởi vậy ngoại trừ quan sai và một số người thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, đại đa số mọi người không ai đến xem náo nhiệt. Khi Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên chạy tới, chỉ thấy quan sai và người của Nhạc gia trại vây quanh một bãi đất trống, Mộc Lăng đi tới nhìn một chút, chỉ thấy nơi đó có một khối thây khô màu đỏ tím.



“Lại thây khô.” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Đây không phải do luyện Thập tuyệt nội lực tạo thành chứ?”



Mộc Lăng gật đầu, lúc này, cách đó không xa Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân cũng vội vã dẫn hạ nhân chạy đến, Mộc Lăng liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên, thấp giọng nói: “Ngươi đoán, vì sao lần nào Nhạc Tại Đình cũng biết chuyện sau cùng, sau đó mới vội vã dẫn người chạy tới? Người trong Nhạc gia trại ai cũng đến trước hắn.”



“Hơn nữa hắn cũng không ở trong biệt viện.” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi nghĩ tối như vậy hắn đi đâu?”



Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Có khi nào là đi kỹ viện không?”



Tần Vọng Thiên hung hăng trừng hắn.



“Lâm huynh, các ngươi cũng ở đây sao?”, Nhạc Tại Đình đầu tiên là chào hỏi Mộc Lăng.



Mộc Lăng cười cười với hắn, nói: “Chúng ta nghe nói có cương thi ăn thịt người, thật đáng sợ.”



“Hoang đường!” Nhạc Tại Vân khoát khoát tay, nói với Mộc Lăng: “Lâm đại ca, loại chuyện đồn đãi giang hồ này không thể tin được, trên đời làm gì có cương thi!”



“Vậy vì sao lại có thi thể đáng sợ như vậy?” Mộc Lăng chỉ chỉ thây khô trên mặt đất.



Nhạc Tại Vân vừa đi qua nhìn, đã cả kinh hít một hơi: “Thế nào lại…”



“Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia.” Một bang chúng trong Nhạc gia trại đi đến, chỉ vào một người canh phu[người đi tuần và báo canh ban đêm] cách đó không xa, nói: “Hắn nói hắn nhìn thấy.”



“Ngươi nhìn thấy?” Nhạc Tại Đình gọi hắn đến: “Ngươi tên gì?”



“Ách, hồi Nhị thiếu gia, tiểu nhân tên là Vương Nhị.” Canh phu trả lời: “Lúc ta đi ngang qua nhìn thấy, thật đáng sợ… Một cái bóng đen cắn người, động tác cứng ngắt, không giống người sống.”



Nhạc Tại Đình hơi gật đầu, hỏi: “Ngươi có thấy rõ tướng mạo người hành hung không?”




Mộc Lăng cũng hơi cau mày, im lặng không nói.



Sau đó, nha sai trong nha môn phân công nhau điều tra hành tung gần đây cuả Triệu Bất Đồng, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối, võ lâm nhân sĩ cũng đều tản đi, mọi người tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều có hoài nghi, chuyện Nhạc Nam Phong trở thành cương thi, rốt cuộc là thật hay giả đây?



Mộc Lăng trên đường về nói là đã mệt chết rồi, bám vào lưng Tần Vọng Thiên đòi cõng, Tần Vọng Thiên hiện tại tự cho mình là người trong lòng Mộc Lăng, đương nhiên là vui vẻ cõng hắn lên



“Này.” Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn người đang gác cằm trên vai mình: “Rốt cuộc làm thế nào mà trong nháy mắt biến được người sống thành thây khô?”



Mộc Lăng điều chỉnh tư thế một chút, lầm rầm nói: “Ừm… Trong nháy mắt rút toàn bộ nội lực một người ra, sẽ làm cơ thể phát nhiệt rất nhanh, đến cực hạn cơ thể người có thể chịu được thì nước trong cơ thể cũng sẽ bốc hơi.”



“Rút toàn bộ nội lực ra?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng: “Ai có thể làm được? Hơn nữa, rút ra làm gì?”



Mộc Lăng nhún nhún vai: “Khi nãy, trên ngực Triệu Bất Đồng không có dấu tay màu đen như các thây khô trước, thế nhưng tay hắn lại đen.”



“Ngươi là nói hắn đang cùng người khác đối chưởng?” Tần Vọng Thiên hỏi.



“Phải.” Mộc Lăng gật đầu: “Rút hết nội lực của đối thủ, dùng cho mình.”



“Thì ra là thế, Tần Vọng Thiên hiểu ra: “Xem ra, chiêu này cùng cách thức của Nhạc Nam Phong, thật là có hiệu quả như nhau.”



“Ừm… Ngươi đang sờ chỗ nào vậy?” Mộc Lăng đột nhiên cảm giác được tay Tần Vọng Thiên đỡ mông hắn đang sờ tới sờ lui.



Tần Vọng Thiên chân bước nhanh hơn, nói: “Đầu gỗ, chúng ta quay về làm đi! Ta chưa từng làm, ngươi đã từng làm chưa?”



“A phi!” Mộc Lăng nhéo tai hắn: “Làm cái đầu ngươi!”



“Dùng đầu làm như thế nào?” Tần Vọng Thiên quay đầu lại nhìn Mộc Lăng: “Không phải là dùng nơi đó cùng chỗ kia…” [ A, ta thấy em Vọng cứ cư nhiên mà nói a]



“Nha a!” Mộc Lăng kêu to, lấy tay bịt miệng Tần Vọng Thiên: “Câm miệng! Câm miệng!”



“Ứm…” Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng che miệng lại không nói được, nhưng quan trọng là Mộc Lăng quá kích động rồi, bịt luôn cả mũi hắn lại rồi.



Tần Vọng Thiên, thiếu chút nữa là mắt trợn trắng, không thể làm gì khác hơn là vươn lưỡi liếm lòng bàn tay Mộc Lăng…[ A dê nha]



“A!” Mộc Lăng lại kêu thảm thiết: “Tiểu quỷ chết tiệt, đồ lưu manh, ta đánh chết ngươi!”