Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 37 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
“Mọi người không nên hoảng hốt!”, Nhạc Tại Vân thấy ai cũng kinh hãi chạy tán loạn, có vài người thể nhược yếu ngã xuống liền bị người khác giẫm trúng, tình huống nguy cấp, liền vội vã phân phó người của Nhạc gia trại sơ tán đoàn người, cứu những bách tính thụ thương.
“Tên Hoàng Bán Tiên kia không thấy đâu nữa!”, Tần Vọng Thiên đột nhiên vỗ Mộc Lăng một cái.
“Cái gì?”, Mộc Lăng xoay mặt nhìn, chỉ thấy Hoàng Bán Tiên giả mạo vốn đang ở trên tế đàn thi pháp đột nhiên không thấy hình bóng.
“Chạy rồi?”, Mộc Lăng tức giận ghiến răng: “Cái này đúng là chết không đối chứng rồi”
“Hẳn là chưa chạy xa”, Tần Vọng Thiên nói: “Nhiều người như vậy, rất khó trốn được, cùng lắm là trà trộn vào đám người, nhưng mà như vậy càng khó tìm”
“Nhất định phải bắtt hắn, sau đó chứng minh hắn thật sự không phải Tiểu Hoàng!”, Mộc Lăng cau mày nhìn khắp nơi tìm, Tần Vọng Thiên ở phía sau kéo hắn một cái, hỏi: “Ngươi xem mấy cỗ cương thi, giữa trưa làm sao lại có cương thi?”
Lúc này, cương thi đã nhảy đến dưới lầu, có mấy người huynh đệ Nhạc gia trại cầm đao kiếm xông tới, cương thi không né không tránh, thân cứng như thiết, đao kiếm chém tới vang lên mấy tiếng “keng keng”, cảm giác như là chém sắt non.
Người trong Nhạc gia trại vừa khựng lại một chút, cánh tay thẳng cứng của cương thi đã đảo qua một đường ngang, quét người ra thật xa.
Lúc này, đột nhiên trong đám người rối loạn có tiếng la to: “Hoàng Bán Tiên đâu? Hoàng Bán Tiên mau thu cương thi…”
“A! Hoàng Bán Tiên chạy rồi!”
“Sao lại gọi cương thi tới rồi bỏ chạy?!”
Mộc Lăng biết tình huống nguy cấp, liền kéo Tần Vọng Thiên bên cạnh, nói: “Vọng Vọng, mang ta bay xuống tế đàn!”
“Ngươi muốn làm gì?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được nhìn Mộc Lăng.
“Ít nói nhảm, mau bay!”, Mộc Lăng nói xong, trèo lên người Tần Vọng Thiên: “Mau!”
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là ôm Mộc Lăng thả người từ trên lầu xuống, rơi xuống mặt đất lại nhún người một cái, bay qua đoàn người, rơi xuống trên tế đàn.
Nhạc Tại Vân cùng Nhạc Tại Đình ở dưới đàn vừa nhìn, đều hơi giật mình ——– Tần Vọng Thiên này khinh công thật là lợi hại.
Mộc Lăng từ trên người Tần Vọng Thiên đứng xuống, quay xuống dưới đài hét lớn một tiếng: “Đừng chạy loạn, ta có thể thu cương thi!”
Thoáng chốc yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn Mộc Lăng, mà mấy cỗ cương thi còn đang chậm rãi nhảy về phía trước.
“Lâm… Lâm tiên sinh?”, Nhạc Tại Vân gọi Mộc Lăng một tiếng, Mộc Lăng vỗ ngực nói: “Khi nãy vốn dĩ không phải Hoàng Bán Tiên, là giả mạo!”
“Ngươi làm sao biết được?”, dưới đài có người hỏi.
“Bởi vì, ta là Hoàng Bán Tiên…”, Mộc Lăng vỗ ngực một cái, chợt nghe dưới đài mọi người hít một hơi, hít xong, mới nghe Mộc Lăng nói nửa câu sau: “ca ca!”
“A…”, dưới đài thở ra một hơi, lúc này cương thi đã đến gần, có người hỏi Mộc Lăng: “Ngươi là ca ca Hoàng Bán Tiên? Ta không nghe nói Hoàng Bán Tiên có ca ca a”
“Có a!”, Mộc Lăng nói: “Ta là Hoàng Đại Tiên!”
“A…”, mọi người liên tục hít sâu, Mộc Lăng khoát tay: “Các ngươi không tin a? Dừng!”. Nói xong, quay lại giơ một ngón tay chỉ thẳng vào một cương thi.
Sau đó, chỉ thấy cương thi kia đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích một chút.
Tất cả mọi người mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cương thi, lại quay đầu nhìn chằm chằm Mộc Lăng.
Chỉ thấy Mộc Lăng quay lại chỉ vào đám cương thi, cả đám lập tức cứng ngắt tại chỗ bất động.
“Thần kì! Hắn là thật! Là Hoàng Đại Tiên thật sự!”. Tất cả mọi người kinh hô không ngớt, Tần Vọng Thiên cũng cảm thấy kì quái, chỉ thấy Mộc Lăng hướng về phía đoàn người dưới đài hô một tiếng: “Cương thi đã bị ta thi pháp rồi, mọi người đều phải nhẹ nhàng mà đi, nghìn vạn lần đừng phát ra âm thanh đừng rung động mặt đất, nếu cương thi cử động lại thì không thể nào bắt được nữa!”
“Ta mặc kệ!”, Tần Vọng Thiên dán tới: “Ngươi cũng cho ta sờ một cái!”
“Ta không muốn!”, Mộc Lăng khẩn trương bảo hộ.
“Ngươi cũng phải cho ta sờ, lang băm chết tiệt, không trách nhiệm, khi dễ người khác rồi không chịu trách nhiệm!”, Tần Vọng Thiên lại bắt đầu chơi xấu.
“Ta phi!”, Mộc Lăng thẹn quá thành giận: “Ngươi mắng ai là lang băm?”
“Mắng ngươi!”
“Ta không phải! Lão tử là thần y!”
“Vậy ngươi cho ta sờ!”
“Cái này và lang băm có liên quan gì!”
“Thứ đó không phải của ngươi sao? Ngươi cho sờ là thần y, không cho sờ là lang băm!”
“Tiểu hài tử chết tiệt!”
“Ngươi sợ a?! Vậy là ngươi bất lực?”
“Con mẹ nó ngươi mới bất lực!”
“Vậy để ta sờ!”
“Sờ thì sờ, ai sợ ai a!”
Mộc Lăng xuất khẩu mới phát hiện mình trúng kế, ngẩng đầu chỉ thấy Tần Vọng Thiên tính kế thành công cười cười.
“Câu mới nói không tính!”, Mộc Lăng mặt đỏ hồng, trắng trợn lật lọng.
“A…”, Tần Vọng Thiên đắc ý: “Sớm đoán được rồi, ngươi là lang băm, nói không giữ lời!”
“Tiểu hài tử chết tiệt!”, Mộc Lăng buồn bực.
“Cho ta sờ một chút, ngươi sợ cái gì? Nơi đó rất nhỏ a?”, Tần Vọng Thiên vừa nói vừa vươn tay, bị Mộc Lăng nắm: “Không cho sờ!”
“Nhỏ thật sao?”, Tần Vọng Thiên bày ra vẻ mặt nhìn rất muốn đánh, Mộc Lăng vừa tức vừa giận, rống: “Được rồi, ngươi sờ! Lão tử mới không nhỏ… A!”. vừa mới dứt lời đã cảm giác bàn tay nóng hổi của Tần Vọng Thiên đã đè lại trên khố hạ Mộc Lăng, cách một tầng vải nhẹ nhàng vuốt ve, động tác rất nhanh, lực đạo cũng vừa đủ.
“Ân… “, Mộc Lăng cả kinh, muốn ngăn cản, nhưng Tần Vọng Thiên cười tà: “Đừng lộn xộn a, mạng ngươi ở trong tay ta, vạn nhất lực đạo không tốt, vậy thê thảm rồi!”
Mộc Lăng căng thẳng, hắn không muốn làm thái giám a, không dám động đậy nữa, Tần Vọng Thiên lại làm càn mà vân vê.
“A…”, Mộc Lăng cũng không biết bình thường tiểu hài tử này có mỗi ngày tự làm không, cách một lớp vải vẫn tương đối có cảm giác, động tác rất thành thạo, chỉ vài cái thì đã có phản ứng rồi.
“Di?”, Tần Vọng Thiên cao hứng: “Quả nhiên không phải bất lực a”
“Ân… “, Mộc Lăng từ từ bắt đầu thở dốc, Tần Vọng Thiên kề sát lại, hôn Mộc Lăng, tách miệng hắn ra, đầu lưỡi luồn vào quấy nhiễu, trên tay càng thêm ra sức. Không bao lâu, thân thể Mộc Lăng nhẹ run lên, khó nhịn rên rỉ một tiếng, Tần Vọng Thiên liên tục vuốt vài cái… Mộc Lăng ngày thường giữ mình trong sạch, chưa từng trải qua loại sự tình này, ngày hôm nay gặp phải lưu manh Tần Vọng Thiên, chỉ vài cái, tiểu phúc run rẩy, đã tiết ra.
“Hắc hắc…”, Tần Vọng Thiên đột nhiên vươn tay vào trong khố hạ Mộc Lăng túm một cái, Mộc Lăng cả kinh hét to một tiếng đập qua một quyền, Tần Vọng Thiên nhanh chóng né tránh, thu về bàn tay đã ướt đẫm, đưa đến bên miệng vươn lưỡi liếm: “So với ta vẫn nhỏ hơn!”
Mộc Lăng sửng sốt hồi lâu, quát to một tiếng, trở người một cái, chạy khắp phòng hành hung Tần Vọng Thiên.