Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 42 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Nhạc Nam Phong lao ra khỏi rừng cây rồi thì không còn thấy bóng dáng, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên chạy đến cửa trại Nhạc gia trại, cũng không nghe thấy bên trong có dấu hiệu đánh đánh giết giết nào…
“Mất hứng!”, Mộc Lăng bĩu môi: “Nhạc Nam Phong này đúng là rùa đen rút đầu!”
“Hắn muốn tìm Nhạc Tại Đình báo thù cũng phải chờ đến đêm, giữa ban ngày lao ra thì làm gì được?”, Tần Vọng Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị cùng Mộc Lăng quay về biệt viện xem thương thế Nhạc Tại Vân. Hai người vừa bước qua khỏi đại môn, chợt nghe từ bên trong truyền đến tiếng chuông rung trời.
“Bắt đầu rồi sao?!”, Mộc Lăng chấn hưng tinh thần, lôi kéo Tần Vọng Thiên chạy ào vào trong.
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười theo sát Mộc Lăng, theo dòng người chạy đến sau núi, tới nơi rồi thì chỉ thấy một đám người đang tụ tập lại.
“Chuyện gì vậy?”, Mộc Lăng túm một gia đinh lại hỏi.
“Ai nha… Trại chủ Hành Sơn Mạc Hành bị đánh chết rồi, chết rất thảm a.”
“Thiết…”, Mộc Lăng bĩu môi, hắn còn tưởng rằng Nhạc Tại Đình bị đánh chết rồi, chết rất thảm, không ngờ là Mạc Hành, chậc, hiện tại trong Nhạc gia trại, hai trại chủ ủng hộ Nhạc Tại Vân đều chết rồi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là ai làm.
Tần Vọng Thiên lại không đi, hướng người gia tướng kia hỏi: “Đây không phải bên trong Nhạc gia trại sao? Sao lại có người trong Nhạc gia trại ám sát phó trại chủ?”
Người gia tướng kia nhìn quanh một chút, đi đến gần nhỏ giọng nói: “Cái kia… ta nói cho các ngươi, rất nhiều người chúng ta thấy, là cương thi lão trại chủ quấy phá a.”
“Cái gì?”, Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng hai miệng một lời, ngực nghĩ, Nhạc Nam Phong là thật điên rồi hay mắt không tốt a, không phải là đến tìm Nhạc Tại Đình báo thù sao, thế nào rồi lại đem Mạc Hành làm thịt.
“Lão trại chủ như vậy, thật quá kinh khủng rồi.”, người gia tướng kia khoát khoát tay, tắc tắc hai tiếng, xoay người đi.
“Đây là chuyện gì?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng nhíu mày, dường như là nghĩ đến điều gì.
Tần Vọng Thiên rất ít khi thấy Mộc Lăng có loại biểu tình này, tựa hồ là gặp tình huống nghiêm trọng, vừa định giơ tay vỗ vỗ hắn, không ngờ Mộc Lăng đột nhiên vươn tay, ôm lấy cánh tay Tần Vọng Thiên kéo vào trong rừng.
“Này…”, Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng dáng vẻ hung thần ác sát, vịn vai mình hỏi: “Ngươi đột nhiên sao lại kéo ta vào, không phải là thèm muốn mĩ sắc của ta, muốn làm chuyện bất hảo chứ?”
“A phi!”, Mộc Lăng nổi hỏa: “Ngươi bớt học ta nói bậy đi!”
Tần Vọng Thiên thiếu chút nữa cười phụt, Mộc Lăng còn tự mình biết mình thế sao, vừa nghĩ, vừa cởi áo Mộc Lăng: “Ngươi làm sao biết ta thèm muốn mỹ sắc của ngươi, muốn làm chuyện bất hảo với ngươi?”
Mộc Lăng “chát” một tiếng đập rớt tay Tần Vọng Thiên, cắn răng: “Không được nhúc nhích, nghe ta nói!”
“Làm sao vậy?”, Tần Vọng Thiên thấy vẻ mặt Mộc Lăng rất nghiêm túc, biết tình huống đại khái không ổn rồi, thu tay về, nghe Mộc Lăng nói.
“Nhạc Nam Phong không chỉ là trúng Thi cổ, hơn nữa trong Thi cổ còn pha thêm máu của Nhạc Tại Đình.” Mộc Lăng nói.
“Vậy thì thế nào?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được: “Pha thêm máu độc tính sẽ tăng thêm sao?”
“Không phải là để tăng độc tính.”, Mộc Lăng lắc đầu: “Nhạc Nam Phong đã không còn cách nào giết Nhạc Tại Đình nữa rồi!”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong cổ trùng hòa máu của ai, người trúng độc phải nghe lệnh kẻ đó.”, Mộc Lăng nói, “Nhất là Thi cổ.”
“Nói vậy, là Nhạc Tại Đình bảo Nhạc Nam Phong giết Mạc Hành?”, Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Hắn từ sớm vẫn chờ Nhạc Nam Phong đến tìm hắn?”
Mộc Lăng gật đầu, nói: “Có điều Thi cổ cũng không phải loại cổ trùng chuyên dùng để khống chế người, cho nên chỉ bị thao túng trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Nói cách khác, sau này Nhạc Nam Phong không thể đến gần Nhạc Tại Đình nữa rồi?”, Tần Vọng Thiên lắc đầu: “Hiện tại thật đúng là lộng xảo thành chân rồi.”
Mộc Lăng nhăn mặt: “Có ý gì a?”
Tần Vọng Thiên cười: “Ngươi không phải là thần y sao? Hơn nữa còn là Nhị đương gia của Hắc Vân bảo, là nhân vật lợi hại biết bao nhiêu a, sao cả chút chuyện như thế cũng không nghĩ ra?”
Mộc Lăng nheo mắt, phát hỏa: “Tiểu hài tử chết tiệt, ta cũng không phải tiện nhân, làm sao biết tiện nhân nghĩ cái gì a?!”
Tần Vọng Thiên cũng không cãi lại, chỉ là nhướng nhướng mày, bĩu môi một cái, vẻ mặt khinh khỉnh.
Biểu tình như thế so với cãi lại còn đáng giận hơn, Mộc Lăng nổi giận rồi, nhào tới ——– cắn chết ngươi!
Hai người ở trong rừng náo loạn một trận, chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện: “Trại chủ, làm sao bây giờ a? Lão trại chủ thực sự trở thành cương thi rồi.”
Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau ——- là Nhạc lão nhị! Hai người chạy ra khỏi rừng cây, quả nhiên thấy Nhạc Tại Đình vãng đoàn người đi ra, vừa rồi hỏi hắn chính là Tung Bách Vạn.
“Việc này không được phép nói ra ngoài.”, Nhạc Tại Đình phân phó thủ hạ: “Tất cả mọi người đi lục soát, nếu tìm thấy lão trại chủ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, lập tức báo cho ta biết!”
“Vâng!”, bọn thuộc hạ đều tán đi.
Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng cũng định đi, lại nghe Nhạc Tại Đình nói: “Lâm tiên sinh, xin dừng bước!”
Mộc Lăng quay người lại, nhìn Nhạc Tại Đình.
“Tại Vân thương thế thế nào rồi?”, Nhạc Tại Đình đi tới, vờ thân thiết hỏi.
Mộc Lăng cũng lười khách sáo với hắn, nếu không phải do không có chứng cứ, không có cách nào một đao bổ đôi hắn, Mộc Lăng đã sớm làm thịt thằng nhóc con này rồi, lười biếng nói: “Không chết được.”, nói xong thì lôi kéo Tần Vọng Thiên chạy đi.
Lại nghe Nhạc Tại Đình nói với theo: “Nghe nói, lúc Lâm tiên sinh chữa bệnh cho Nhạc Tại Vân không cho bất kì ai nhìn.”
Mộc Lăng lắc đầu, cười hì hì nói: “Ai nói thế?”
“Không phải sao?”, Nhạc Tại Đình giật mình: “Thế nhưng, Tung trại chủ nói với ta, bọn họ đều bị Phùng phó trại chủ đuổi về.”
Mộc Lăng gật đầu nói: “Không sai a.”
Nhạc Tại Đình bất đắc dĩ cười cười nói: “Ta biết lần này là do ta đã hạ thủ hơi nặng tay, hơn nữa Tại Vân tuổi còn trẻ da mặt cũng mỏng… Nhất định là không cam lòng, có điều không cho người khác nhìn, như vậy tựa hồ có chút kì lạ a.”
Khóe miệng Mộc Lăng giật giật mấy cái, tâm nói, ngươi một tiện nhân a, không phải người khác da mặt mỏng mà là ngươi da mặt dày a, xem khả năng của ngươi, có thể lên sân khấu diễn tuồng được rồi. Suy nghĩ một chút, nháy mắy mấy cái nói: “Ai nói không cho người khác nhìn, cho nhìn a.”
Nhạc Tại Đình bị Mộc Lăng làm cho hồ đồ, nói: “Thế nhưng… khi nãy ta đã nói, Tung trại chủ bọn họ đều bị đuổi ra.”
“Đúng vậy.”, Mộc Lăng gật a gật: “Là bởi vì chỉ cho người nhìn, nên các ngươi đều bị đuổi ra a.”
Nhạc Tại Đình khẽ nhíu mày, Mộc Lăng nói vòng vo rốt cuộc để mắng mình không phải người, nhưng bị Mộc Lăng mắng cũng không phải lần đầu tiên nữa rồi, người này vốn dĩ độc miệng.
“Không có biện pháp.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút: “Trừ khi hắn đem toàn bộ nội lực phế bỏ, không thì không có cách nào giúp hắn giải thi độc a.”
Hai người hết đường xoay xở, chầm chậm đi về tới biệt viện, chỉ thấy Phùng Ngộ Thủy ngồi trên bậc thang, trong tay ôm một con mèo nhỏ, đang ngủ gật.
“Thủy Thủy!” Mộc Lăng lủi qua, nhéo má Phùng Ngộ Thủy: “Bảo ngươi trông cửa lại lười biếng!”
“Ta không có!” Phùng Ngộ Thủy vội vã xua tay, nói: “Ta không để bất kì kẻ nào đi vào!”
“Nhạc Tại Vân uống dược chưa?”, Mộc Lăng cười hì hì thả má Phùng Ngộ Thủy ra, vươn dài cổ nhìn vào bên trong.
“Rồi.”, Phùng Ngộ Thủy sờ sờ hai má bị kéo đỏ, nói: “Nhưng vết thương vẫn không bớt.”
Mộc Lăng lắc đầu: “Ai… oa nhi đáng thương, ta đi xem hắn.” Nói xong, vào trong phòng.
Tần Vọng Thiên cũng không cùng Mộc Lăng đi vào, mà ngồi xuống bên cạnh Phùng Ngộ Thủy, hỏi: “Ngày hôm nay có người trong Nhạc gia trại đến không?”
Phùng Ngộ Thủy lắc đầu: “Không có.”
Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, nói với hắn: “Ngươi đã ăn chưa? Đi hoạt động một chút đi, ta thay ngươi canh cửa.”
Phùng Ngộ Thủy túm lấy đuôi mèo con không cho nó chạy, lắc đầu nói: “Đừng lo, ta không đói bụng.”
“Ai…” hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe sau lưng có người thở dài, hai người cả kinh quay đầu lại, chỉ thấy Mộc Lăng chẳng biết từ lúc đã ngồi xổm phía sau.
“Ngươi bước đi không phát ra thanh âm a?”, Tần Vọng Thiên trừng Mộc Lăng một cái, lại nhìn bên trong, hỏi: “Nhạc Tại Vân thế nào rồi?”
Mộc Lăng hai tay chống hai má lắc lắc: “Chưa gượng dậy nổi.”
Tần Vọng Thiên cùng Phùng Ngộ Thủy liếc mắt nhìn nhau, nghĩ cũng là chuyện bình thường: “Vậy thương thế của hắn ra sao rồi?” Tần Vọng Thiên hỏi.
“Từ từ chuyển biến tốt đẹp.”, Mộc Lăng vẫn chống hai má, gật gật.
“Hắn còn chưa ăn gì.”, Phùng Ngộ Thủy nói: “Một ngày đêm rồi.”
Mộc Lăng chui vào giữa hai người chen chen chen, chiếm được một khoảng trống, ngồi xuống nói: “Ai… Tình huống không ổn a.”
“Ngươi đừng nói thành ngữ bốn chữ nữa.”, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng: “Bây giờ trận tiện nhân quyết đấu đã bị ngâm nước nóng rồi, Nhạc Tại Vân cũng nửa sống nửa chết, ba ngày sau Nhạc Tại Đình đã kế nhiệm rồi… Làm sao bây giờ?”
Phùng Ngộ Thủy nghe xong,đ xoay mặt nhìn hai người: “Nhạc Tại Đình kia có vấn đề gì sao?”
Mộc Lăng vươn một tay choàng vai Phùng Ngộ Thủy, nói: “Thủy Thủy a, ta nói cho ngươi a, Nhạc Tại Đình là cực phẩm trong nhân loại, cực phẩm trong cực phẩm, hắn quả thực đê tiện đến trước nay chưa từng thấy sau này cũng sẽ không hề có, phản bội bằng hữu, giết người phóng hỏa, khi sư diệt tổ cộng thêm sát huynh giết cha, quả thực là cặn bã trong cặn bã của cặn bã!”
Phùng Ngộ Thủy hai mắt trừng to, hồi lâu mới nói: “Đê tiện như thế?”
Mộc Lăng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hảo, ta đi giết hắn.”, Phùng Ngộ Thủy cầm kiếm đứng lên.
“Chờ một chút!”, Mộc Lăng túm áo hắn lại, chỉa chỉa mặt đất: “Ngồi xuống.”
Phùng Ngộ Thủy ngoan ngoãn ngồi xuống, không giải thích được nhìn Mộc Lăng.
“Ngươi đừng xằng bậy a.”, Mộc Lăng vỗ gáy Phùng Ngộ Thủy một cái: “Ngươi hiện tại là phó bang chủ của Hắc Vân bảo, nếu như ngươi không có chứng cứ mà đi làm thịt trại chủ tương lai của Nhạc gia trại, đến lúc đó Nhạc gia trại cùng Hắc Vân bảo không đánh không được a, tuy rằng chúng ta không sợ, nhưng người giang hồ sẽ nói chúng ta không có đạo lí, chuyện có hại như vậy không thể làm.”
“Vậy làm sao bây giờ?”, Phùng Ngộ Thủy hỏi.
“Ân…”, Mộc Lăng chống hai má suy nghĩ một chút, xoay mặt nhìn Tần Vọng Thiên, lại nhìn Phùng Ngộ Thủy: “Không thể làm thịt hắn, không có nghĩa là không thể giáo huấn hắn, đúng không a?”
Phùng Ngộ Thủy cùng Tần Vọng Thiên gật đầu.
Mộc Lăng suy nghĩ một chút :”Hiện tại thời gian gấp rút, không thể để Nhạc Tại Đình dễ dàng lên làm trại chủ như vậy… Phải kéo dài vài ngày, tốt nhất là chờ thân thể Nhạc Tại Vân phục hồi, đến lúc đó mới có tuồng hay, đúng không?”
“Ngươi lại có quỷ ý gì rồi?”, Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng.
“Ân hừ hừ hừ…”, Mộc Lăng cười tủm tỉm sờ sờ cằm, thần thần bí bí nói: “Là có một hảo chủ ý!”
Mộc Lăng có hảo chủ ý, tự nhìn tự cười một mình, chuẩn bị một đống thảo dược lớn, một mình trốn trong phòng không biết lăn qua lăn lại làm cái gì. Tần Vọng Thiên hiếu kì đi vào xem, bị Mộc Lăng đuổi ra.
Rốt cuộc, sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Lăng vừa ngáp vừa đi ra, trong tay cầm một bình dược nhỏ.
“Đây là cái gì?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được.
Mộc Lăng hắc hắc hắc cười, nói: “Có cái này, ta sẽ khiến Nhạc Tại Đình triệt để trở thành trò cười cho thiên hạ!”, nói xong che miệng cười hì hì.
Tần Vọng Thiên lắc đầu.
Mộc Lăng thong thả đi đến cạnh giếng nước, mở bình, đổ hết bột trắng trong bình vào nước.
“Này!”, Tần Vọng Thiên cả kinh, xông đến nhìn Mộc Lăng: “Sao ngươi lại đổ vào giếng nước, nó thông đến giếng của toàn thành a?”
“Hạ độc mà.”, Mộc Lăng cười tủm tỉm.
“Ngươi không phải muốn hạ độc Nhạc Tại Đình sao, sao lại hạ vào giếng nước mọi người cùng dùng?”, Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười: “Nước này làm sao uống được nữa a?”
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, kéo lên một thùng nước, nói: “Giếng thông đến toàn thành sao, Nhạc Tại Đình chỉ cần uống nước, thì nhất định sẽ trúng độc! Quả thực là kế sách hạ độc tối cao minh mà.”
“Vậy người khác uống nước thì sao?”, Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười.
“Ha hả a…”, Mộc Lăng thần thần bí bí cười, hai tay vốc một vốc nước uống mấy ngụm: “Độc này là đặc biệt chuẩn bị cho Nhạc Tại Đình, chỉ có hắn sẽ trúng độc! Đối với người khác vô hại.”
“Lợi hại như thế?”, Tần Vọng Thiên tựa hồ có chút không tin, Mộc Lăng bĩu môi, đắc ý: “Nếu không làm sao gọi là thần y? Chờ xem, sẽ chỉ có tiểu tiện nhân trúng độc.” Nói xong, đổ thùng nước còn lại vào giếng. Đang định cùng Tần Vọng Thiên xuất môn đi ăn, đột nhiên… bụng Mộc Lăng “ùng ục” một tiếng.
“Nha…”, Mộc Lăng ôm bụng, xoay người xông về hướng nhà xí.
Tần Vọng Thiên nhíu mày lắc đầu, nhìn giếng nước… lẩm bẩm: “Chắc không sao đâu…”
…