Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 48 :
Ngày đăng: 10:28 18/04/20
Tần Vọng Thiên ở dưới lầu đợi gần nửa canh giờ, đã bắt đầu không nhịn được nữa, đang muốn xông vào, liền thấy Mộc Lăng đẩy cửa đi ra.
“Thế nào?” Tần Vọng Thiên đi tới hỏi Mộc Lăng: “Lâu như vậy?”
“Hừ hừ.” Mộc Lăng đắc ý cười cười: “Hôm nay làm một cái giao dịch không tồi.” Nói xong, nghênh ngang vung vẩy tay đi ra ngoài, Tần Vọng Thiên vội vàng đuổi theo.
Trên đường về, Mộc Lăng tựa hồ rất sốt ruột, cũng không nhìn đông nhìn tây như trước nữa, chỉ là vội vã chạy về.
“Uy.” Tần Vọng Thiên chạy theo cạnh hắn: “Ngươi làm sao vậy? Vội vã đi nhà xí a?”
“A phi.” Mộc Lăng lườm Tần Vọng Thiên: “Ta là vì tốt cho ngươi.”
“Tốt cho ta?” Tần Vọng Thiên càng thêm không hiểu, theo Mộc Lăng vào Hắc Vân tiễn trang, Mộc Lăng phân phó hạ nhân đun hai bồn nước nóng đem vào phòng mình.
Không bao lâu, đã thấy hạ nhân bưng hai mộc bồn tiến vào, bên trong đầy nước nóng. Mộc Lăng bảo mấy người hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại, quay sang bảo Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, lại đây, cởi y phục.”
Tần Vọng Thiên cười: “Sao lại bảo ta cởi y phục?”
Mộc Lăng liếc hắn một cái: “Ta trị bệnh cho ngươi.”
“Trị bệnh gì?” Tần Vọng Thiên chớp mắt mấy cái: “Thất tuyệt ta cũng sắp luyện thành rồi, không có việc gì.”
“Là vết thương trên người ngươi.” Mộc Lăng nhướng mày: “Trị hết sẹo trên mặt ngươi, xem ngươi nguyên bản là hình dạng gì, đỡ cho ngươi không có việc gì làm thì đi gọi lão tử là lang băm.”
“Ngươi có biện pháp trị rồi?” Tần Vọng Thiên thất kinh.
Mộc Lăng từ trong lòng lấy ra hộp nhỏ kia, vẫy vẫy tay gọi Tần Vọng Thiên: “Linh đan trị bỏng, tuyệt đối không để lại sẹo, còn có thể khiến da của ngươi mềm mại trơn mịn.”
Tần Vọng Thiên không nhịn được khóe miệng giật giật mấy cái, hỏi: “Thực sự?”
Mộc Lăng liếc một cái: “Mau cởi y phục.”
“Vậy có thể không nhúc nhích thì được hôn sao?” Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm, hỏi: “Hôn một chút được không?”
Mộc Lăng liếc một cái, nhìn nhìn, tu bổ lại mấy chỗ chưa bôi đến, thấy mặt toàn bộ đã xong, thỏa mãn gật đầu, bắt đầu hạ xuống, cổ, vai, xương vai, ngực, bụng… khố…
Tần Vọng Thiên có cắn răng cũng nhịn không được, Mộc Lăng đụng trúng một chỗ nóng hổi, nghiến răng: “Tiểu hài tử chết tiệt, như vậy mà cũng có phản ứng, ngươi là hầu tử a?!”
“Toàn thân ta ngươi đều sờ qua, ta không có phản ứng mới là không bình thường!” Tần Vọng Thiên bực bội liếc Mộc Lăng: “Yêu nghiệt! Yêu tinh câu dẫn người khác!”
“Ngươi nói cái gì?!” Mộc Lăng bôi xong chỗ dược cuối cùng, Tần Vọng Thiên nói thầm: “Trên đùi vẫn còn, sao không trị?”
Mộc Lăng bĩu môi: “Ngươi nghĩ ngươi là nha đầu sao, muốn toàn thân trắng trắng mềm mềm để gả đi sao?! Một đại lão gia trên đùi có mấy vết sẹo có là gì?”
“Lang băm…” Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói thầm.
Mộc Lăng hí mắt, hắc hắc cười hai tiếng: “Chờ đến sáng mai đi, ngươi sẽ biết cái gì là thần y!” Nói xong, xoay người xuống giường nói: “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai thì tốt rồi.”
“Ai!” Tần Vọng Thiên vội vã gọi Mộc Lăng lại: “Ngươi đừng a, ta làm sao bây giờ?”
Mộc Lăng không giải thích được quay đầu nhìn hắn: “Làm sao bây giờ cái gì? Nằm đó, đến giờ cơm ta mang thức ăn đến cho ngươi, ngủ một giấc không phải trời đã sáng sao.”
“Không phải a!” Tần Vọng Thiên sốt ruột: “Nơi đó!” Nói xong nhìn thoáng qua vị trí xấu hổ đang có phản ứng.
Mộc Lăng bĩu môi: “Tự mình giải quyết!”
“Ta không thể động đậy!” Tần Vọng Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước: “Ta mặc kệ a, khó chịu ta sẽ lộn xộn, nếu làm cao rớt xuống, mai sẹo không hết, ngươi chính là lang băm!”
“Ngươi…” Mộc Lăng bĩu môi cào a cào khung cửa, nghiến răng nghiến lợi mắng Tần Vọng Thiên tiểu hài tử chết tiệt.
Tới lúc trời chạng vạng, Phùng Ngộ Thủy thấy Mộc Lăng mặt đỏ tới mang tai từ trong phòng Tần Vọng Thiên lao ra, kéo nước giếng rửa tay, rửa hết một thùng lại kéo một thùng.