Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 50 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Tên tuổi Hắc Vân Bảo Mộc Lăng, đối với mệnh quan triều đình như Lương Quảng Đức tuy rằng không có nhiều lực ảnh hưởng, thế nhưng đối với giang hồ quần hùng mà nói, hiệu quả là không thể nghi ngờ.



“Mộc… ngươi thật là Mộc Lăng?” Có vài người không dám tin hỏi một câu.



Mộc Lăng từ trong ngực lấy ra lệnh bài của Hắc Vân Bảo, giơ cao trước mặt mọi người, cười nhạt: “Tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, ương tổn huynh đệ Hắc Vân Bảo, có kết quả gì, trong lòng các ngươi đều biết.”



Giang hồ quần hùng cũng không ngốc, ai dám đi lên cứng chọi cứng a, có vài người nói: “Mộc đương gia, ngươi không chừng là hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải tự tiện xông vào Hắc Vân Bảo, mà là muốn truy nã mã tặc Bán diện Tu La.”



Mộc Lăng khẽ cau mày: “Cái gì Bán diện Tu La?”



“Chúng ta nghe nói tùy tùng của ngươi Tần Vọng Thiên, là mã tặc Bán diện Tu La.” Có vài người lớn gan la lên: “Vị Lương tướng quân này là đại tướng chuyên tróc mã tặc, không bằng ngươi gọi tùy tùng của ngươi ra, cho hắn nhìn. Nếu Tần Vọng Thiên đó không phải Bán diện Tu La, chúng ta sẽ bồi tội với hắn, nếu như phải, tên mã tặc Mạc Bắc đó giết người không chớp mắt, tội nghiệt đầy trời, Hắc Vân Bảo tuy rằng thế lực hùng hậu, cũng không có lý do bao che thứ bại hoại như vậy chứ?”



“Đúng! Để Tần Vọng Thiên ra đây!”



Cả đám người giang hồ đều ồn ào lên.



Mộc Lăng nhìn qua một lượt, khi nào lại đem những người này để vào mắt, mỉm cười, nói: “Giang hồ quần hùng từ khi nào đã thành nô tài của quan phủ rồi?”



Đám người giang hồ đều có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn Lương Quảng Đức, kỳ thực trong lòng mọi người biết rõ cái gọi là vô lợi bất khởi tảo[không có lợi thì không dậy sớm], không có lợi ích, ta lại vô duyên xô cớ chạy tới đây đối nghịch với Hắc Vân Bảo a.



Lần này bọn họ đến, hoàn toàn là bởi vì lợi ích Lương Quảng Đức cho, mà Lương Quảng Đức đến, lại là vì lợi ích Nhạc Tại Đình cho, cùng với một nửa vì thù hận với Bán diện Tu La.




“Xảy ra chuyện gì?” Tần Vọng Thiên không hiểu.



“Ngươi đừng luyện công nữa!” Mộc Lăng hung hăng hắn, lấy từ trong ngực ra một bộ ngân châm.



Tần Vọng Thiên không giải thích được: “Vì sao?”



“Ngươi ngồi xuống trước, từ từ nói cho ngươi!” Mộc Lăng vừa nói vừa thi châm cho Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên cả kinh, tâm nói đang tốt lành sao lại châm cho mình, theo bản năng tránh qua một bên.



Hắn thoáng dùng vài phần nội lực, đột nhiên cảm thấy trong ngực có gì chặn lại, trong nháy mắt thở không ra khí, muốn vận nội lực lần nữa, ngực lại đau đớn.



“Vọng Vọng!” Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên sắc mặt trắng bệch hai mắt đầy tơ máu, vội vã vỗ vào đại huyệt sau lưng hắn: “Ngươi đừng vận công a!”



Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng vỗ hai cái, mở miệng, phun ra một ngụm máu đen lớn, ho khan ngã xuống một bên, ngực đau đớn khó nhịn.



Mộc Lăng chau mày, kéo Tần Vọng Thiên nằm lên giường, thi châm cắm vào các đại huyệt quan trọng của hắn. Thanh âm từ trong phòng truyền ra, đưa tới Phùng Ngộ Thủy.



“Làm sao vậy?” Phùng Ngộ Thủy thấy Tần Vọng Thiên đột nhiên nôn ra máu, vội vàng chạy vào.



“Nhanh!” Mộc Lăng chỉ Phùng Ngộ Thủy: “Dùng nội lực bảo vệ gân mạch cho hắn!”