Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 52 :

Ngày đăng: 10:28 18/04/20


Quan binh cùng đám người giang hồ đánh cho hỗn loạn, giằng co hồi lâu trước đại môn, Nhạc Tại Vân cau mày nhìn vào bên trong. Mắt thấy quan binh đã sắp chống đỡ không được, Nhạc Tại Vân suy nghĩ xem biện pháp gì mới có thể tiếp tục kéo dài thời gian thêm nữa, lúc này, đột nhiên thấy bốn bóng người mặc váy hoa rơi xuống trước mặt hắn, tay cầm đao, rống to: “Chúng tiểu nhân, Nhạc gia tứ tỷ muội ở đây, ai dám gây rối!”



Đám người giang hồ vừa thấy bốn người nọ mặt mũi đã nhăn lại một chỗ, từ sau lần luận võ chọ rể bọn họ đều bị ám ảnh, không dám tùy tiện đi luận võ chọn rể nữa, lúc đó cũng may là bọn họ thấy được mặt tân nương, bằng không luận võ thành công rồi lấy về một người như thế, thật không biết phải chạy đi đâu khóc. Giáp Ất Bính Đinh cầm đao tiến lên ngăn trở đám võ lâm nhân sĩ đã phá tan quan binh, vừa đánh vừa quay đầu về hướng Nhạc Tại Vân nói: “Nhạc thiếu gia, đi vào tránh một chút, ở đây giao cho chúng ta!”



Nhạc Tại Vân biết bốn huynh đệ kia là sợ hắn bị thương, dù sao thì hiện tại một phần nội lực hắn cũng không dùng được, ngoại trừ phải ngăn người, hắn còn không thể để mình bị thương, nếu không chẳng khác nào gây thêm phiền phức cho Mộc Lăng. Nghĩ xong, Nhạc Tại Vân không thể làm gì hơn là quay về trong viện… Chỉ thấy Phùng Ngộ Thủy đang đứng trên mái phòng, lo lắng nhìn ra bên ngoài.



“Thế nào?” Thấy Nhạc Tại Vân quay lại, Phùng Ngộ Thủy hỏi.



“Giáp Ất Bính Đinh chặn, tạm thời chắc là không có vấn đề.” Nhạc Tại Vân nhìn vào trong phòng, chỉ thấy đèn vẫn sáng. Lúc này, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng động lớn, sau đó truyền đến một thanh âm quen thuộc: “Tróc nã Bán diện Tu La Tần Vọng Thiên! Lấy lại danh dự của Nhạc gia trại!”



Đang nói chuyện, thì có một đám người từ tường ngoài xông vào, là hai trại chủ của Nhạc gia trại, còn có mấy người của Vĩnh gia trại.



“Tung trại chủ, các ngươi…” Nhạc Tại Vân nhíu mày, thầm nghĩ đám quan binh này thật sự là vô dụng, đông như vậy mà không chống đỡ được mấy người.



“Tam thiếu gia!” Tung Bách Vạn bĩu môi, nói: “Ngươi vậy mà lại cấu kết với mã tặc Mạc Bắc, quả thực khiến Nhạc gia trại không còn mặt mũi! Hôm nay ta nhận lệnh của trại chủ, đến bắt ngươi trở về chịu gia pháp, còn phải bắt được mã tặc Mạc Bắc, xử tội tại chỗ!”



Nhạc Tại Vân nghe như thế thì chau mày, cười nhạt: “Tung Bách Vạn, ngươi phản rồi, từ bao giờ đến phiên ngươi nói chuyện với ta, cha ta chết rồi thì ngươi không để ta vào mắt sao, ngươi làm gia thần như vậy, nói ra không sợ bị người đời chê cười sao?!”



Tung Bách Vạn biến sắc, nhưng vẫn vung tay lên nói: “Lên cho ta! Tróc nã Nhạc Tại Vân, tróc nã Bán diện Tu La!”



Nhạc Tại Vân chau mày, Phùng Ngộ Thủy lên chắn phía trước hắn, rút kiếm chặn lại đám người của Nhạc gia trại xông qua cửa. Phùng Ngộ Thủy lúc này cũng không còn khách khí, một người lên thì chém một người, qua mấy chiêu, tất cả đều bị khí thế như quỷ thần của hắn trấn áp, hai mặt nhìn nhau không dám đến gần. Nhạc Tại Vân ở phía sau không ngừng âm thầm khen ngợi, ngay lúc đó, đột nhiên từ bên trên truyền đến một tiếng cười nhạt: “Tân phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, quả nhiên là danh bất hư truyền, bất quá… chỉ có một mình ngươi, có thể làm được gì?!” Nói đến đây, liền có bốn lão nhân nhảy xuống. Mỗi người trên tay đều cầm đao kiếm, đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt hung ác, Phùng Ngộ Thủy chau mày, chợt nghe Nhạc Tại Vân ở phía sau hô nhỏ một tiếng: “Ma Sơn tứ quỷ!”



“Ha ha ha…” Bốn lão đầu nhìn Nhạc Tại Vân cười lạnh: “Tiểu oa nhi còn có chút kiến thức a!”



Nhạc Tại Vân nói khẽ với Phùng Ngộ Thủy: “Cẩn thận, bốn lão quỷ này rất lợi hại!”



Phùng Ngộ Thủy nheo mắt, hắn tuy rằng không biết nhiều lắm, thế nhưng Ma Sơn tứ quỷ cũng đã từng nghe nói qua, bốn người này là bại hoại nổi danh trên chốn giang hồ, chuyên trộm tuyệt học của người khác sau đó giết sạch cả nhà.



“Tung Bách Vạn!” Nhạc Tại Vân giận dữ không kềm được nói: “Nhạc gia trại ta lúc nào lại giao tế với thứ bại hoại giang hồ này, các ngươi như vậy không sợ làm cha ta thất vọng sao?!”



Tung Bách Vạn cũng không có biện pháp, không biết Nhạc Tại Đình từ đâu mời tới Ma Sơn tứ quỷ này, Nhạc Tại Vân có lẽ còn chưa biết, Nhạc Tại Đình đã để Ma Sơn tứ quỷ vào Nhạc gia trại, tiếp nhận chức vụ của Tiễn Hoa, hiện tại bốn người này cũng đã là phó trại chủ nhạc gia trại, ngoài ra vẫn còn mấy đại ma đầu trứ danh trên giang hồ.



“Ha ha ha… ” Lúc này, chợt nghe từ bên trên mái phòng vọng xuống tiếng người nào đó cười nhạt: “Không chỉ là Ma Sơn tứ quỷ, còn có mấy người chúng ta đây.”
“Ta biết y thuật.” Tiểu Hoàng nói: “Ngươi mau để Mộc Lăng xuống, hắn xem ra không tốt.”



“Đại ca!” Giáp Ất Bính Đinh cũng cảm thấy tình trạng Tần Vọng Thiên có chút quái lạ, liền la lớn: “Mau để Hoàng tiên sinh xem đại phu đi.”



Tần Vọng Thiên nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một lúc lâu, nói: “Nếu không có nhiều người ồn ào như vậy, Mộc Lăng có phải sẽ không cần khổ cực như vậy không? Hắn vừa mới nôn ra rất nhiều máu.”



Tiểu Hoàng nghe xong có chút khổ sở, nói: “Mau để ta xem Mộc Lăng.” Nói, Tư Đồ đã vươn tay qua đón. Tần Vọng Thiên có chút không muốn thả Mộc Lăng lên tay Tư Đồ, thấy Tư Đồ ôm Mộc Lăng cùng Tiểu Hoàng vào phòng, mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn đám người trong viện, mặt không biểu tình hỏi: “Ai cho các ngươi tới? Mộc Lăng chữa bệnh cho ta, các ngươi ở bên ngoài ồn ào như vậy, là có ý gì? Muốn ta và hắn tẩu hỏa nhập ma? Hay muốn nhân cơ hội giết chúng ta? Chúng ta chưa từng hại các ngươi, các ngươi sao phải đuổi tận giết tuyệt?”



Đám ma đầu cũng không phải nhát gan, thế nhưng hôm nay không biết vì sao, Tần Vọng Thiên nhàn nhạt nói mấy câu, lại cảm thấy đáng sợ dị thường? Quỷ dị nhất là, cả người hắn phát ra nội lực quái dị, cùng với khí tức có chút yêu dị.



Tâm tình Tần Vọng Thiên tựa hồ là rất bình lặng, chỉ là khí thế bức người, đột nhiên hắn nở nụ cười, nói: “Có phải là Nhạc Tại Đình bảo các ngươi tới không? Trước nay những thứ hắn cướp đi đều là trân quý nhất của ta, các ngươi là đồng lõa của hắn sao? Vừa lúc!” Tiếng nói vừa dứt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng người lóe lên, cùng lúc đó nghe được một trận tiếng kêu la thảm thiết. Mọi người đảo mắt, chỉ thấy trên cổ của hai trong Ma Sơn tứ quỷ xuất hiện một lỗ thủng lớn, máu tươi bắn ra, khung cảnh cực kì kinh khủng.



“Ai muốn tuyệt thế võ công chứ?” Tần Vọng Thiên cười đến lộ vẻ sầu thảm: “Ta căn bản là không quan tâm!” Nói, trở tay nắm lấy một gã nhân sĩ giang hồ muốn đánh lén, đưa tay nắm lấy đầu hắn kéo một cái, đầu người nọ liền toàn bộ bị dứt xuống.



Cả đám người giang hồ đều sợ choáng váng, đều muốn đào tẩu.



Tần Vọng Thiên cười nhạt: “Muốn chạy… Ai cũng không được đi, đều để mạng lại cho ta!” Nói xong liền lao ra, suốt một đường gặp người giang hồ là giết, đi đến hướng Nhạc gia trại.



“Đại ca.” Giáp Ất Bính Đinh thấy dáng vẻ của Tần Vọng Thiên, muốn đuổi theo, lại bị Tương Thanh ngăn lại: “Hiện tại đừng tới gần hắn, để hắn phát tiết một chút đi.” Nói, quay đầu lại nhìn tình trạng trong phòng: “Các ngươi đi cùng hắn, có lẽ hắn muốn đến Nhạc gia trại tìm Nhạc Tại Đình, nếu như có Nhạc Tại Đình ở đó, người này tâm thuật bất chính, công phu tà dị, giết cũng đáng.”



“Nhạc Tại Đình đó rất gian xảo.” Giáp nhịn không được nói: “Nhiều người như vậy bán mạng cho hắn, chính hắn có khi đã sớm chạy mất dạng.”



“Nếu như không tìm được Nhạc Tại Đình, Tần đại ca có khi nào sẽ lạm sát người vô tội không a?” Nhạc Tại Vân lo lắng.



Các ngươi đi theo.” Tương Thanh nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Nếu hắn không tìm được Nhạc Tại Đình, bắt đầu đả thương người vô tội, thì nói với hắn ‘Mộc Lăng tỉnh, muốn gặp hắn’ ” Tương Thanh thở dài: “Hẳn là có thể ngăn hắn lại.” Nói xong, cùng Nhạc Tại Vân đỡ Phùng Ngộ Thủy, đi vào trong phòng.



Giáp Ất Bính Đinh liếc mắt nhìn nhau, phi thân đuổi theo Tần Vọng Thiên đã giống như phát điên liên tục tàn sát người giang hồ.



Tần Vọng Thiên một đường chạy đến Nhạc gia trại,ao vừa đi vừa giết, trong đầu ngập đầy hình ảnh khi vừa tỉnh lại, Mộc Lăng miệng nôn ra máu ngã xuống bên cạnh hắn, trong ngực từng trận từng trận đau đớn. Trước đây mẫu thân bệnh chết, Chu Phóng phản bội, cả nhà Mộ Dung Liệt chết thảm, những tưởng bao nhiêu đau đớn đều đã trải qua, nhưng cũng không đau như lúc này, hắn hận Nhạc Tại Đình, nhưng trước đây vì Mộc Lăng mà giảm bớt, hiện tại lại bởi vì Mộc Lăng mà một lần nữa bừng lên, hắn chưa từng hận như bây giờ, trong đầu chợt hiện lên gương mặt Mộc Lăng, tâm lại đau đến tột cùng, cừu hận bao trùm lấy hắn, hắn muốn tự tay xé nát Nhạc Tại Đình.