Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 64 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Sau khi từ biệt bách tính thành Mang Nhai, mọi người cùng chạy đến Tuyết Sơn, lúc này, bách tính thành Mang Nhai đã đem việc này truyền khắp Mạc Bắc, tên tuổi của Tần Vọng Thiên, cũng đã từ tên ma đầu giết người không chớp mắt trong quá khứ biến thành đại anh hùng, chẳng mấy chốc, người đến Tu La Môn muốn nhờ giúp đỡ cũng tăng lên không ít, nhưng đây là chuyện về sau, tạm thời khoan nói tới.



Nói về mã xa của bọn Mộc Lăng đi được hai ngày, rốt cuộc, Tuyết Sơn cao vót trong mây cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.



Bốn phía đã không còn thôn làng, chỉ có một vùng tuyết trắng, cùng cánh rừng phủ đầy tuyết.



“Mùa xuân ở đây sẽ có người.” Tiểu Trùng Tử nói với mọi người: “Sẽ có người săn hồ ly, hái Tuyết Liên đến, nhưng mùa đông thì rất ít người tới.”



Tần Vọng Thiên gật đầu, mọi người tiếp tục đi, đang đi, chợt nghe tiểu hắc cẩu bên cạnh Vương Thập Nhị quay về hướng sườn núi sủa lên. Mọi người ngẩng đầu, liền thấy một bóng người di động từ trên núi xuống, động tác cực nhanh.



“Tiểu Thanh!” Mộc Lăng ghé trên cửa sổ xe vẫy tay, người từ trên núi xuống, chính là Tương Thanh.



“Thế nào rồi?” Chuyện đầu tiên Tương Thanh làm sau khi chạy xuống là hỏi Tần Vọng Thiên: “Tìm được Xạ Hương chưa?” Tần Vọng Thiên gật đầu, vỗ vỗ lên Xạ Hương được cất cẩn thận trong ngực như bảo bối: “Còn thiếu Ngưu Hoàng và Linh Dương Giác, ngươi có manh mối gì không?”



Tương Thanh nhíu mày lắc đầu nói: “Ta đã ở đây gần nửa tháng, không hề thấy Thần Hươu, hơn nữa vùng này động vật cực ít, sườn núi phủ băng cũng rất dốc, cho nên ta muốn đến khe núi đối diện xem thử.



“Cái ôn tuyền kia là ở trong khe núi.” Tiểu Trùng Tử nói: “Lúc ta đi bắt chim trong khe núi từng nhìn thấy Thần Hươu.”



Tương Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Chuyện này đúng là rất có khả năng, vùng vách núi hiện tại đã rất dốc rồi, khắp nơi đều là băng.”



“Bang chủ đã tới chưa?” Phùng Ngộ Thủy hỏi.



Tương Thanh lắc đầu, nói: “C chưa thấy, có điều đếm ngày cũng sắp đến rồi, mấy ngày nay ta đều chờ ở giao lộ, hẳn là không để lỡ bọn họ đâu.”



Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, chúng ta để vài người ở lại đây chờ, những người khác vào khe núi trước…”



“Hình như không cần nga.” Mộc Lăng không đợi Tần Vọng Thiên nói xong, đã vươn tay chỉ về hướng giao lộ.



Mọi người quay đầu nhìn, liền thấy một hắc mã đang phi đến, trên ngựa là một người mặc hắc y tay áo đón gió phất phới, phía trước còn có một người, được bọc trong áo da cừu dày, cả khuôn mặt cũng bị che mất.



“Là bọn Tiểu Hoàng!” Mộc Lăng giơ tay vẫy vẫy: “Hoàng Hoàng!”



Rất nhanh, ngựa đã chạy đến trước mặt mọi người, người ngồi trên ngựa quả nhiên là Tư Đồ và Tiểu Hoàng đã bị hắn dùng áo da cừu gói kín.



Tư Đồ thấy Mộc Lăng tuy rằng người có gầy chút, sắc mặt cũng trắng chút, thế nhưng vẫn hoạt bát hỉ hả, liền vui vẻ nói: “Đều nói tai họa lưu ngàn năm, quả nhiên không sai a.”



“A phi!” Mộc Lăng tặng hắn một cái lườm, mà lúc này, Tiểu Hoàng trong lòng Tư Đồ nhúc nhích, ngọ ngoạy hồi lâu mới chui được cái đầu ra khỏi áo lông cừu, thở gấp nói: “Tư Đồ, ngộp chết.”



Tư Đồ kinh hãi, vội vàng bới áo lông cừu ra. Tiểu Hoàng thật vất vả mới chui ra được, Tư Đồ ôm hắn xuống ngựa.



“Mộc Lăng!” Tiểu Hoàng bước nhanh đến bên cạnh xe, lấy từ trong lòng ra một hộp gấm tinh xảo, nói: “Tìm được Ngưu Hoàng rồi, Xạ Hương có chưa?”



Tần Vọng Thiên đưa qua một hộp gấm, nói: “Xạ Hương ở trong đó! Thật tốt quá, đã có hai thứ rồi, chỉ còn thiếu một vị Linh Dương Giác cuối cùng.”



Mọi người đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.



“Nếu mọi người đều đến đủ rồi, chúng ta lập tức vào khe núi qua đêm đi.” Tương Thanh nói.
Tuyết càng lúc càng lớn, khắp trời tuyết trắng bị gió cuốn đi, như trải thảm mà hạ xuống, có chút tùy ý. Mọi người chịu áp lực đã lâu cũng tùy ý phi nước đại trong trời tuyết, phát tiết u sầu đè nặng trong lòng.



Tiểu Hoàng kinh hãi, hỏi: “Sao Tần Vọng Thiên lại không dừng?”



Tư Đồ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không biết… Nhưng mà, ta cũng không muốn dừng.”



Tiểu Hắc chạy qua băng nguyên, lao nhanh xuống, vòng qua băng động, chạy đến nơi sâu nhất trong Tuyết Sơn, chạy qua mấy đỉnh núi, cuối cùng, sau khi nhảy lên sườn núi cao nhất thì dừng lại, nhấc hai chân trước, ngửa đầu hí dài một tiếng, thanh âm vang vọng vào sơn cốc, sau đó, trong sơn cốc vọng lên từng trận tiếng vang.



Tần Vọng Thiên cảm giác sảng khoái không gì sánh được, chính lúc này, đột nhiên nghe thấy từ phía xa, truyền đến một tiếng kêu khác… Thanh âm trầm thấp xa xôi, mang theo một phần tang thương cùng thâm trầm.



Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng nghe tiếng nhìn lại, liền thấy trên một sườn núi cách bọn họ không xa, có một con Linh dương bạch sắc cực lớn đang đứng, ngưỡng mặt, hướng về phía Tiểu Hắc kêu lên, như là đáp lại tiếng hí vừa nãy của nó… Mà Tần Vọng Thiên cùng Mộc Lăng thì là triệt để ngây dại, trên đầu con Linh dương kia, là một cặp nhánh sừng lớn lóe sáng kim quang… Lúc này, khắp trời tuyết bay đột nhiên ngừng, mây mù tản ra, ánh sáng từ khe hở từ tầng mây chiếu xuống, hai nhánh sừng kim sắc, dưới ánh mặt trời chiếu ra quang mang rực rỡ… Đốt cháy mắt người.



“Ha ha ha!” Tư Đồ giục ngựa đuổi tới đột nhiên cười lớn: “Thiên ý, thiên ý! Đã nói tai họa lưu ngàn năm mà! Tần Vọng Thiên, ngươi còn chờ cái gì?!”



Vừa dứt lời, Tần Vọng Thiên lập tức thả người nhảy lên, thi triển khinh công lao đến đỉnh núi, Tư Đồ cũng nhảy lên, Giáp Ất Bính Đinh cũng đuổi tới, cùng Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy vây lấy Thần Hươu, trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ… Lần này, chết cũng không để ngươi chạy!



Thấy Tần Vọng Thiên xông về phía mình, Thần Hươu giật mình một cái, sau đó xoay người muốn chạy đi, thế nhưng động tác Tần Vọng Thiên rất nhanh, hơn nữa bây giờ hắn đã liều mạng rồi, thoáng cái đã rơi xuống trước mặt Thần Hươu, đưa tay nắm lấy sừng nó. Thần Hươu hí dài một tiếng, dường như cực kì ghét người khác chạm vào sừng nó, bắt đầu điên cuồng vừa nhảy vừa đá, nhưng Tần Vọng Thiên không hề buông tay, xoay người cưỡi lên lưng Thần Hươu, hai tay nắm chặt sừng nó, muốn bẻ xuống.



Thần Hươu nổi dã tính, liên tục vừa nhảy vừa đá, Tần Vọng Thiên vẫn không buông tha, Thần Hươu thấy hất không được hắn, liền quay sang tướng đá bên cạnh xông tới, liên tục dùng sừng mình xô vào đá, muốn đâm cho tay Tần Vọng Thiên rớt xuống, Tần Vọng Thiên cắn chặt răng chết cũng không buông, không bao lâu tay đã đẫm máu.



Tư Đồ nhảy xuống bên cạnh, vung Hắc Kim Hầu: “Súc sinh này, làm thịt ngươi!”



Lại nghe Tiểu Hoàng từ xa la lớn: “Tư Đồ, không được a! Linh Dương Giác nhất định phải gỡ xuống lúc còn sống a!”



Tư Đồ nhíu mày, cắn tay cuốn Hắc Kim Hầu vào trong tay áo, như vậy thật không dễ làm, không thể làm thịt con dê này, nhưng nó lại điên cuồng chống cự, tay Tần Vọng Thiên đã huyết nhục lẫn lộn.



Giáp Ất Bính Đinh đều canh chừng bên dưới, qua một lúc lâu, Thần Hươu dần mệt mỏi, thở hổn hển ngừng lại, quay đầu, nhìn Tần Vọng Thiên.



Tần Vọng Thiên đối mặt với nó, thản nhiên nói: “Ta không tổn thương ngươi, ta chỉ muốn sừng của người, cứu mệnh người ta yêu. Nếu ngươi cho ta, ta đương nhiên sẽ thả ngươi đi, nếu không, ta sẽ đi cùng hắn, thế nhưng trước khi chết, nhất định phải đem ngươi chặt thành trăm mảnh.”



Tư Đồ đứng bên cạnh nghe được liền kinh hãi, khi Tần Vọng Thiên nói, tỏa ra phong thái uy nghiêm, mơ hồ uy hiếp lòng người, đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp hắn, tiểu hài nhi trên mặt một vết sẹo lớn mặc y phục rách nát chỉ vào Vọng Thiên Thụ hô lớn: “Từ hôm nay ta đổi tên là Tần Vọng Thiên, các ngươi, sớm muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này!”



Khi đó hắn quả thực không nhìn lầm, tiểu tử này, sớm muộn có một ngày sẽ vượt trội hơn người, trở thành một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.



Thần Hươu nghe Tần Vọng Thiên nói xong, dần dần yên ổn trở lại, sau đó, nó đột nhiên lắc đầu, nghiêng thân, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái trên vách đá, “Rắc” một tiếng… Một bên sừng đột nhiên gãy ra… Rơi xuống. cũng



Tần Vọng Thiên vui mừng khôn xiết, cẩn thận cầm lên, kì thực hắn cũng không cần lại cầm tới, bời vì nhánh sừng, đã sớm đông chặt vào tay hắn… Thần Hươu lại cọ xuống nhánh sừng bên kia, trên đầu giờ đã trơ trụi, quay lại nhìn Tần Vọng Thiên.



Tần Vọng Thiên cầm hai nhánh sừng nhảy xuống khỏi người nó, nói một câu: “Đa tạ.”



Thần Hươu xoay người chạy đi, Tần Vọng Thiên quay đầu lại hít sâu một hơi, Tư Đồ bên cạnh cũng là vẻ mặt mừng rỡ, Giáp Ất Bính Đinh cùng Phùng Ngộ Thủy, Nhạc Tại Vân dưới chân núi đều reo hò lên.



Tần Vọng Thiên quay đầu lại, quay về phía Mộc Lăng còn đang ngồi trên ngựa phía sườn núi hô lớn: “Lăng! Đủ rồi! Dược đã đủ rồi!”



Mộc Lăng ngồi trên ngựa, cách một cái sơn cốc nhìn vẻ mặt mừng rỡ đến phát điên của Tần Vọng Thiên, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó, mọi người chỉ thấy thân thể hắn nhẹ nghiêng một cái, từ trên lưng ngựa, ngã xuống…