Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 78 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


“Không biết Linh Đang ở đâu.” Tần Vọng Thiên cởi áo khoác, vốc nước trong bồn rửa mặt, “Trong ngoài Nhạc gia trại chúng ta đều đã tìm hết, hoàn toàn không thấy bóng nó đâu, một người sống như thế, Nhạc Tại Đình có thể giấu đi đâu mà chúng ta phái ra nhiều người như vậy vẫn không tìm được.”



Mộc Lăng khoanh chân ngồi trên giường, vuốt cằm dường như đang nghĩ gì đó.



“Lăng Lăng…” Tần Vọng Thiên rửa mặt xong, lấy một mảnh khăn thấm nước ấm, vắt khô đi đến ân cần lau mặt cho Mộc Lăng.



Mộc Lăng ngưỡng cằm híp mắt để yên cho Tần Vọng Thiên lau mặt, mảnh khăn ấm áp dễ chịu phủ lên mặt làm hắn có chút thoải mái lười biếng.



“Lăng, buổi tối có muốn ăn khuya không, ta vừa đến trù phòng, có ngô tươi vừa mới hấp, có muốn ăn không?” Tần Vọng Thiên vừa hỏi, vừa chuẩn bị đến trù phòng lấy, bởi vì Mộc Lăng trước nay chưa từng cự tuyệt thức ăn, đây còn là ngô hấp đặc biệt tươi ngon ngọt miệng. Thế nhưng còn chưa đến cửa, chợt nghe Mộc Lăng “Ân!” nhẹ một tiếng, một tiếng này không giống như bảo là hắn muốn, mà giống đột nhiên nghĩ đến điều gì.



Quả nhiên, Tần Vọng Thiên nhìn lại, đã thấy Mộc Lăng dựa bên giường, xoa cằm, hai mắt nhìn hắn chớp a chớp, vẻ mặt gian xảo.



Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Mộc Lăng thức dậy, mặc y phục kéo Tần Vọng Thiên ra ngoài, lần này bọn họ phải phân công nhau làm, vào Lạc Hà Thành rồi, nơi nghỉ lại trong thành chính là Hắc Vân tiễn trang.



Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ trước tiên đến Nhạc phủ tìm đại ca Nhạc gia, đón Nhạc Thu Linh. Giáp Ất Bính Đinh vào thành thám thính tin tức và chuẩn bị nơi nghỉ chân. Mà Mộc Lăng, thì bận cùng Tần Vọng Thiên… đi ngoại thành.



“Lăng?” Tần Vọng Thiên theo Mộc Lăng đến vùng ngoại thành, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”



Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với hắn: “Nhạc Linh Đang là ngũ tiểu thư của Nhạc gia trại, nói cách khác là một thiên kim tiểu thư, cho nên khi tìm chúng ta đều chỉ tìm ở những nơi tương đối kín đáo… Thế nhưng có một nơi chúng ta vẫn chưa nghĩ đến.”



“Ngươi nói… Có khả năng Nhạc Tại Đình gửi nuôi Nhạc Linh Đang ở nông gia?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu: “Rất có thể a, nếu thay y phục cũ, thay đổi bộ dáng lại nuôi trong nông gia, thì dù có bị thấy, tối đa cũng nghĩ là một tiểu nha đầu nông gia.”



“Chúng ta cũng đi thay y phục, vào trong thôn xem thử, nói không chừng có thể gặp được Linh Đang.”



Tần Vọng Thiên gật đầu, hỏi: “Hai ta thay y phục thế nào?”



Mộc Lăng ngắm nghía Tần Vọng Thiên một lát, nói: “Hay là giải thành khất cái đi?”



“Giả thành khất cái?” Tần Vọng Thiên nhướn mày, cái này thú vị. “Biết đi đâu tìm trang phục?”



“Tìm trang phục cái gì a.” Mộc Lăng đảo mắt một cái, kéo Tần Vọng Thiên vào một ngõ nhỏ, vươn tay, vung móng vuốt… Hung hăng cào loạn một trận. Tần Vọng Thiên nhìn lại mình, y phục sắp thành vải rách rồi, dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng, nói: “Hay là để ta cũng cào một chút đi… Thật thỏa nghiện.”



Mộc Lăng như con mèo hoang cào xong một trận, cảm thấy rất thích ý, nghe Tần Vọng Thiên nói cũng muốn thử, liền thoải mái nói: “Đến đây.”



Tần Vọng Thiên cười, đưa tay xé áo Mộc Lăng, nhếch môi cười: “Ta đã sớm muốn làm thế này… Thật kích thích!”
Tiểu Linh Đang dường như đang đờ ra, đột nhiên lại thấy cửa sổ mở, một tên khất cái y phục rách nát xông vào, bị hù giật nảy người, há mồm muốn la, bị Mộc Lăng che lại.



“Linh Đang, là ta a!” Mộc Lăng gọi tên Linh Đang, Tiểu Linh Đang ngưỡng mặt nhìn Mộc Lăng, trong mắt có chút nghi hoặc, Mộc Lăng đưa tay lau bùn trên mặt, nhìn Linh Đang: “Còn nhớ ta không?”



“Quái thúc thúc!” Linh Đang vừa mừng vừa sợ, ôm chầm lấy Mộc Lăng: “Các ngươi đến đón ta về sao? Ta nhớ tỷ tỷ quá a.”



Mộc Lăng xoa xoa đầu nó, nói: “Lần này đến dẫn ngươi về, một lát nữa là có thể đoàn viên với tỷ tỷ rồi.”



Ngay lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm một nữ tử: “Linh Đang a, ngươi nói chuyện với ai vậy?” Nói đến đây, béo phụ nhân vừa ở bên ngoài sàng thóc tiến vào, mặt đối mặt với Mộc Lăng, ngây ngẩn cả người.



Mộc Lăng nhìn thế nào cũng thấy nàng ta quen mắt, thế nhưng nghĩ không ra, kéo Tiểu Linh Đang ra sau người, hắn nghĩ thầm, nếu là người của Nhạc Tại Đình thì không nương tay, nếu là thôn dân vô tội thì để lại…



Thế nhưng phụ nhân đó chỉ là ngơ ngác nhìn Mộc Lăng một lúc lâu, đột nhiên rầm một tiếng quỳ xuống, hô: “Mộc thần y a… Ngươi bỏ qua cho ta đi, mau giúp ta giải một thân độc này đi, ta hối hận rồi, ta không nên hại ngươi… Van cầu ngươi!”



Mộc Lăng híp mắt nhìn nàng một lúc lâu mới vỗ đùi: “A! Ta nhớ ra rồi, ngươi không phải là Âu Dương Ngọc sao?”



Nói đến Âu Dương Ngọc này cũng rất thê thảm, trước đây hợp tác với Đoan Mộc Viêm hại Mộc Lăng, chọc giận Mộc Lăng, hạ dược nàng vào nước sông. Uống trúng dược phấn, Âu Dương Ngọc trong một đêm thành phụ nhân mang thai, bụng căng lớn như ẩn như hiện, vốn có vóc người thướt tha, một đêm trở thành mập mạp, làm sao dám ra cửa gặp người a, không có cách nào, bị Đoan Mộc Viêm an bài đến đây canh giữ Tiểu Linh Đang.



Âu Dương Ngọc không dám ra cửa, ở nhà tối đa cũng chỉ làm mấy thứ thủ công, cùng Tiểu Linh Đang sống cuộc đời điền viên. Vì lười hoạt động, thân thể Âu Dương Ngọc bắt đầu hóa béo, bụng thì vẫn to như cũ, sau lại cùng Tiểu Linh Đang ở chung lâu ngày, Âu Dương Ngọc cũng thông suốt một ít, vẫn tự trách mình chọc ai không chọc lại chọc vào Mộc Lăng, tự hại cả đời mình.



Tiểu Linh Đang trước nay vốn ngoan ngoãn dễ gần, ở cùng Âu Dương Ngọc mấy ngày, thường cùng nàng trò chuyện, đối xử với nàng cũng tốt, dần dần, Âu Dương Ngọc cũng xem Tiểu Linh Đang như nữ nhi… Hai người nửa năm trước rất buồn khổ, thế nhưng nửa năm sau, trôi qua rất bình lặng.



Vừa thấy Mộc Lăng đột nhiên tới, Âu Dương Ngọc vội vàng quỳ xuống, nàng hiện tại cái gì cũng không cầu, chỉ mong được trở lại hình dáng thon thả như trước đây, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm được, không muốn cứ như vậy kết thúc.



Mộc Lăng còn chưa kịp nói, Tần Vọng Thiên vừa vào đã biến sắc, giơ tay muốn làm thịt Âu Dương Ngọc, khi đó nếu không vì nữ nhân này, Mộc Lăng cũng sẽ không mệnh treo chỉ mành.



Mộc Lăng vội vàng xông đến ôm Tần Vọng Thiên: “Chờ một chút, bình tĩnh nga!”



Tần Vọng Thiên nói với Mộc Lăng: “Lăng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đây là một độc phụ, để nàng ta lại trên đời chỉ khiến thêm nhiều người bị hại chết.”



Mộc Lăng gật đầu: “Cái này ta biết a, nhưng mà người cũng biết sửa đổi, tội nàng chịu đủ rồi, hai ta cũng coi như nhờ họa được phúc, quên đi quên đi.”



Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng một chút, gật đầu, thu chưởng, tuy rằng biết Mộc Lăng mềm lòng thả Âu Dương Ngọc sau này có thể lại gặp họa, thế nhưng hắn cũng không muốn trái ý Mộc Lăng.