Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 86 : Phiên ngoại 5
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Phùng Cách Mã gần đây có chút phiền muộn, cũng không phải, nói chính xác, có lẽ là từ khi hắn hủy hôn với Nhạc gia tứ tỷ muội, vẫn luôn có chút buồn khổ.
Ngày đó hắn ngây dại, bởi vì Nhạc gia tứ tỷ muội vậy mà đều là nam nhân, còn là Giáp Ất Bính Đinh bên cạnh Tần Vọng Thiên, bây giờ còn là phó trại chủ của Tu La Bảo. Bốn người bọn họ ai cũng có khả năng hơn hắn nhiều… Quan trọng nhất là, họ đều là nam nhân lủng lẳng như mình, thế nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên được bốn người ấy.
“Ai…” Phùng Cách Mã chống cằm thở một hơi dài thật dài, cảm thấy mình nhất định là đã hết cứu được rồi, mỗi đêm đều mơ thấy nam nhân, còn mơ một lần bốn người, phải làm sao bây giờ đây?
Đang đau khổ, chợt nghe từ phía sau có người gọi hắn: “Đại ca?”
Phùng Cách Mã quay đầu lại, thấy là Tang Cách: “Có chuyện gì?”
Tang Cách nghiêng đầu nhìn Phùng Cách Mã một lúc lâu, lắc đầu, hỏi: “Đại ca a, có phải ngươi bị bệnh rồi không?”
“Ngươi mới bị bệnh.” Phùng Cách Mã vốn dã bực mình, nghe Tang Cách nói vậy lửa giận lại bốc cao, nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Nga… Ta không có việc gì rỗi rãi đi dạo thôi a.” Tang Cách nói: “Đúng rồi, nghe nói chiều nay sẽ có rất nhiều cô nương dưới chân núi lên đây, Mộc đại phu nói thấy trên núi có rất nhiều các huynh đệ còn độc thân, hắn tìm rất nhiều cô nương đến giao lưu, giúp các huynh đệ tương thân, đặc biệt là bốn người Giáp Ất Bính Đinh, dường như đều nói muốn thành thân, chúng ta cũng có liên quan. Đại ca, ngươi có muốn đến chọn một người luôn không? Nghe nói các cô nương đó đều rất dễ nhìn, mỗi người đều như hoa.”
“Ta phi!” Tang Cách vốn là hưng trí bừng bừng mà nói, thế nhưng không biết vì sao Phùng Cách Mã lại nổi trận lôi đình đạp hắn một cước, hung hăng phun một ngụm: “Nương a, ngươi còn sợ chưa đủ loạn sao! Đến gây thêm phiền…A… Ngươi mới nói Giáp Ất Bính Đinh muốn thành thân?”
“Đúng vậy.” Tang Cách ủy khuất xoa xoa cái mông tròn, nhìn Phùng Cách Mã, bất mãn nói thầm: “Sao lại như vậy a, người ta có ý tốt, thấy ngươi mấy ngày nay không có chút tinh thần nào, muốn tìm cho ngươi một cô vợ.”
“Ai nha, thú thê cái gì a, phiền.” Phùng Cách Mã ngồi xuống, tiếp tục phát ngốc.
Tang Cách nhìn nhìn hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Nha, đại ca, ngươi thành thật nói với ta, có phải ngươi còn nhớ thương Nhạc gia tứ tỷ muội không?”
“…Ách.” Phùng Cách Mã do dự một lúc, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu.
“Ngươi thích, vậy hôm đó sao lại từ hôn a?” Tang Cách khó hiểu hỏi.
Phùng Cách Mã do dự một chút, nói: “Ngươi là ngu ngốc sao? Nhạc gia tứ tỷ muội không phải Giáp Ất Bính Đinh sao?”
Tang Cách nghiêng đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi biết?” Phùng Cách Mã mở to hai mắt.
“A!” Tang Cách gật đầu: “Ta đã nói mà, trên đời này làm sao lại có nữ nhân man di như thế a, quả nhiên là nam nhân!”
“Vậy mới nói.” Phùng Cách Mã thở dài một hơi: “Ta không có cách nào thú nam nhân.”
“Ha…” Tang Cách giậm chân một cái: “Ta còn tưởng là chuyện gì, thú nam nhân thì thế nào? Bang chủ của chúng ta không phải đã thành thân với đại phu rồi sao?”
“Như vậy.” Phùng Cách Mã tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu: “Nhưng mà bang chủ của chúng ta suất khí bao nhiêu a, còn như ta, mặt dài như mặt ngựa, nhìn từ trên xuống dưới cũng mất hết nửa ngày…”
“Ai, đại ca ngươi lo nhiều quá, cái này gọi là một hoa tìm một chủ, ba ba phối đậu xanh!” Tang Cách còn chưa nói dứt lời, đã bị Phùng Cách Mã đá một cước lộn nhào: “Phóng con mẹ ngươi thí!”
Tang Cách ôm đầu trốn một bên, ủy ủy khuất khuất nói: “Vốn là vậy mà, ngươi nghĩ a, bang chủ suất, phối đại phu tuấn a… Ngươi thử nhìn lại Giáp Ất Bính Đinh, cũng xứng với ngươi như dưa leo méo phối trái táo nứt vậy.”
“Ngươi…” Phùng Cách Mã vốn đang muốn đánh người, bất quá vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Cũng đúng a… Ân, nói rất có đạo lý!”
Tang Cách thấy Phùng Cách Mã đã nghĩ thông suốt rồi, liền nói: “Đại ca, ngươi nghĩ a, Giáp Ất Bính Đinh nếu là nữ, ngươi thú bọn họ, vậy ngươi lỗ lớn, thế nhưng là nam thì lại không như vậy, nam nhân sao, đẹp hay không không quan trọng, then chốt là có năng lực hay không!”
“Nói có lý!” Phùng Cách Mã gật mạnh đầu, thế nhưng vừa hưng phấn được một lát đã lại ảm đảm xuống, lắc đầu: “Không được a… Không phải họ đều đã sắp đi tương thân rồi sao, nếu như bị người khác chọn đi rồi, vậy phải làm sao a?”
“Đại ca, chuyện đó ngươi hà tất phải lo lắng, kẻ mù mới chọn trúng bọn họ… Ai nha.” Tang Cách vừa dứt lời đã bị Phùng Cách Mã đánh.
“Ai nha…” Tang Cách chạy trốn trối chết, nói: “Đại ca a, ngươi đừng đánh ta nữa, hay là đi hỏi đại phu thử xem, đại phu nhiều chủ ý, ngài đã tặng cả mỏ vàng cho hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ nguyện ý hỗ trợ, hơn nữa a, ngươi mang đến cho hắn chút mỹ vị…”
Phùng Cách Mã xoa cằm: “Ân… Nói thì nói vậy, thế nhưng mỹ vị trong thiên hạ gần như đều đã bị đại phu ăn qua rồi, hơn nữa bang chủ mỗi ngày ra sức tìm thức ăn ngon về cho hắn, ta không biết lấy gì ra a.”
“Đi xem!” Tần Vọng Thiên nói xong, không chờ Tang Cách đồng ý, nhấc cổ áo hắn lên vứt một cái, Tang Cách trực tiếp bay vào, phá toang đại môn, lăn vào trong phòng.
Khoảnh khắc khi cửa mở ra, mọi người vội vã nhắm mắt, lúc mở mắt ra, thì phát hiện cửa đã đóng lại…
Sau một lát, “Nha a…”, là tiếng kêu thảm thiết của Tang Cách, sau đó Tang Cách và Phùng Cách Mã cùng kêu thảm thiết… Bên trong tiếp tục gà bay chó sủa.
Mộc Lăng lui lại một bước, xoay người nhe răng chạy lấy người, vừa chạy vừa la: “Nha! Đáng ghét… Ta không nghe nữa, hảo biến thái!”
Mộc Lăng chạy Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ cũng xanh mặt chạy. Tần Vọng Thiên cuống cuồng theo sát Mộc Lăng về phòng, đóng cửa lại đòi Mộc Lăng an ủi hắn, sau đó là ôm Mộc Lăng trực tiếp lăn lên giường…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mọi người vây quanh cửa phòng Giáp Ất Bính Đinh, muốn xem thử tình huống, hy vọng Phùng Cách Mã và Tang Cách còn chưa tắt thở, có lẽ còn có thể cứu sống, ít nhất cũng có Mộc Lăng ở đây.
Đến khoảng trưa, đại môn rầm một tiếng mở ra, Giáp Ất Bính Đinh thần thanh khí sảng bước nhanh ra, hành lễ với Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đang xấu hổ ngoài cửa một cái, sau đó thì miệng ngâm nga vui vẻ xuống núi làm việc.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng không thể làm gì ngoài cố lấy dũng khí, đi vào trong…
Trong phòng, đầy đất đều là vải đỏ bị xé nát, màn giường màn cửa đều bị xé thành vải vụn.
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, Nhạc Tại Vân nhỏ giọng nói: “Phùng Cách Mã, có khi nào, đã bị xé nhỏ ăn tươi rồi không?”
Chân mày Mộc Lăng giật giật không ngừng: “Đừng nói bậy.”
Lúc này, từ trên giường chợt truyền đến tiếng rên rỉ.
“Ở trên giường!” Tần Vọng Thiên dùng mắt ra hiệu với mọi người, ý bảo, cùng nhau qua đó!
Mọi người cố lấy dũng khí, cùng nhau đi qua, vén một mảnh màn giường lên… Bên dưới, trong uyên ương cẩm bị, Phùng Cách Mã và Tang Cách khỏa thân nằm đó, trên người đầy vết tích hồng hồng tím tím.
Mọi người hít một hơi, chợt nghe Phùng Cách Mã đột nhiên mê man lầm bầm: “Ân, thật sảng khoái nga!”
Tang Cách cũng nói: “Ân, tướng công… Lại lần nữa!”
…
“Nha a a a…” Sau chốc lát trầm mặc, Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, chạy nhào ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Đáng ghét a, thứ dơ bẩn, thứ dơ bẩn!”
Đám Tần Vọng Thiên cũng vội vàng chạy ra, dắt díu nhau, cả đám đều dư kinh chưa dứt chạy đi múc nước rửa mắt rửa tai.
…
Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày, khu vực phòng của Giáp Ất Bính Đinh trở thành cấm địa, thỉnh thoảng có tiểu oa nhi đi ngang qua, đều sẽ bị phụ mẫu ôm đi.
“Mẫu thân, ở đó có cái gì?” Các tiểu oa nhi đều hỏi.
“Không được nhìn nga!” Các vị mẫu thân lắc đầu mãnh liệt: “Nơi đó âm khí quá nặng!”
“囧囧囧?” Các tiểu oa nhi nghiêng đầu.
Mộc Lăng ở bên cạnh giậm chân rống: “Mau ôm hài tử đi a! Đừng để bọn nó thấy thứ dơ bẩn! Sau này lớn lên sẽ bị ám ảnh!”
Kết quả là, Phùng Cách Mã, Giáp Ất Bính Đinh, còn có cả Tang Cách đáng thương bị vạ lây, bắt đầu những ngày sống chung như thiên lôi giáng sét không ngừng, đêm nào cũng đều là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu. Còn Mộc Lăng thì mặc dù tham ăn, thế nhưng từ đó về sau, không còn dám ăn Mông Cổ trân nữa.
Tiểu Trùng Tử mỗi ngày luyện công trong sân, trong miệng lúc nào cũng niệm: “Ta nhất định phải thú nữ nhân! Sau này nhất định phải thú nữ nhân nha!”