Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 91 : Phiên ngoại 10
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Mùa nóng cuối cùng cũng đến rồi, may là tại Mạc Bắc không nóng, dù ban ngày thỉnh thoảng cũng sẽ có một trận nắng gắt, nhưng đến đêm lập tức sẽ chuyển lạnh, còn phải đắp chăn.
Mộc Lăng ban ngày trốn trong phòng phẩy quạt hương bồ, đêm lại trốn trong chăn cảm thán, Mạc Bắc hay nhất ở chỗ mùa hè không nóng, tốt hơn ở Thục Trung nhiều, đi đến đâu cũng như là lò lửa.
Tối hôm đó, Mộc Lăng đang vừa lười biếng dựa vào trên người Tần Vọng Thiên đọc sách, vừa ăn nho Tần Vọng Thiên bỏ vào miệng, thì có người đến báo, nói có thư từ Hắc Vân Bảo.
Mộc Lăng nheo mắt, tâm nói, thư? Thời điểm không lễ không tết gửi thư cái gì a? Sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra chứ, vội vàng nhận thư. Vừa mở ra xem, Mộc Lăng vui vẻ, trên thư chỉ có một câu, thể chữ liễu thanh tú vừa nhìn là biết do Tiểu Hoàng viết —– Mộc Mộc, ba ngày sau, ta và Tư Đồ đến thăm.
Tinh thần Mộc Lăng lập tức tỉnh táo, hạ mông ngồi xuống cười trộm nói: “Hảo cho ngươi Tư Đồ a, lúc chờ ngươi ngươi không đến, bây giờ chạy không được nữa rồi!”
Tần Vọng Thiên hơi giật mình hỏi: “Mộc Mộc a, người ngươi vẫn không muốn gặp nhất không phải Tư Đồ sao, lần nào gặp ngươi cũng đều bị hắn khi dễ rất là thê thảm!”
“Đến ngươi cũng nói hắn khi dễ ta!” Mộc Lăng xắn tay áo: “Lão tử đời này chỉ khi dễ người khác, còn chưa bị người khác khi dễ, lần này ta lập kế hoạch trả thù thật hoàn mỹ, chờ Tư Đồ đến, liền hảo hảo mà giáo huấn hắn! Hừ hừ hừ.”
Tần Vọng Thiên cảm thấy dáng vẻ của Mộc Lăng rất là đáng yêu, liền nói: “Ngươi muốn chỉnh Tư Đồ thế nào a? Có cần ta giúp không?”
Mộc Lăng híp mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Ngươi sẽ không lâm trận phản chiến chứ? Ta cảm thấy giao tình của các ngươi rất tốt, thường xuyên cùng uống rượu, cùng uống rượu đối với nam nhân mà nói chính là một loại biểu hiện hữu tình!”
Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, túm lấy Mộc Lăng nói: “Tư Đồ hắn cứ khi dễ ngươi, ta cũng nhìn không được, hơn nữa, người của Tu La Bảo chúng ta sao có thể để cho người khác khi dễ chứ?! Tô chè đậu đỏ lần trước chính là thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn, ta giúp ngươi!” [thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn: Ngay cả cái này đều có thể chịu được, còn có cái gì không thể nhẫn nhịn thụ aka đỉnh điểm không thể nhịn được nữa]
Mộc Lăng nghe xong đương nhiên cực kì cao hứng, cọ cọ Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng a, ta vốn nghĩ ngươi là một tiểu hài tử chết tiệt ăn cây táo rào cây sung giảo hoạt xấu xa tâm cơ nặng, thì ra ngươi cũng hiểu đạo lý như thế.”
Tần Vọng Thiên vô lực, nhéo mũi Mộc Lăng: “Ngươi chắc là đang khen ta chứ?”
Mộc Lăng cười hì hì đưa tay: “Vậy, đưa Độ Tiên Thảo cho ta mượn dùng một chút!”
Tần Vọng Thiên giật mình nhìn Mộc Lăng: “Ngươi muốn hạ dược Tư Đồ?”
Mộc Lăng nheo mắt, nguy hiểm nói: “Ha hả a… Ta muốn cho Tiểu Hoàng phản công thành công!”
Tần Vọng Thiên nhướng mày một cái, gật đầu: “Ân… Đây đúng là phương pháp chỉnh Tư Đồ hay nhất, nhưng mà dược thì không thể tùy tiện đưa cho ngươi a, bởi vì… nếu vậy ta cũng sẽ có mối nguy hiểm nhất định.”
Mộc Lăng nghiến răng, mắng thầm, tiểu hài tử chết tiệt cũng rất thông minh, bị hắn phát hiện rồi!
Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm nói với Mộc Lăng: “Ngươi nghĩ xem a, ta có thể đánh ngang tay với Tư Đồ, thêm ngươi, hai ta nhất định có thể thắng được hắn!”
Mộc Lăng chải đầu cho Tiểu Hoàng xong, bò xuống giường, cầm hộp điểm tâm trên bàn đến, đưa cho Tiểu Hoàng, nói: “Đây là Vọng Thiên Cao, rất ngon, chỉ dùng hoa của Vọng Thiên làm ra, bên trong có quả hạch đào và nho khô, ngươi ăn nhiều một chút, ăn tối mau béo lên!”
“Ân.” Tiểu Hoàng cầm một khối chậm rãi cắn: “Thật thơm.”
Mộc Lăng cũng cầm một khối, ngồi song song với Tiểu Hoàng, đưa tay giúp Tiểu Hoàng lót một cái gối ra sau lưng, hỏi: “Hoàng Hoàng, gần đây chuyện ở Hắc Vân Bảo thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.” Tiểu Hoàng gật đầu, cười nói: “Thật ra đa số chuyện đều là do Lô phó bang chủ và Tứ Nương giải quyết, ta chỉ ra chủ ý, không mệt chút nào.”
“Chỉ khổ cực cho Tứ Nương, Hân Hân cũng đã bốn tuổi rồi.” Tiểu Hoàng gặm Vọng Thiên Cao, nói với Mộc Lăng: “Ta và Tư Đồ đã thương lượng rồi, chờ khi nào rảnh rỗi sẽ để Tứ Nương nghỉ ngơi một thời gian, hay nhất là sinh thêm một oa oa, Lô đại ca cũng nói chỉ mình Hân Hân ít quá, muốn sinh mười mấy.”
“Khụ khụ…”Mộc Lăng sặc, vội vàng uống nước: “Tên ngốc này, làm sao được chứ!”
Tiểu Hoàng cũng cười, hỏi: “Tu La Bảo thì sao?”
“Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Vọng Vọng tuy rằng cũng không thích quản sự lắm, nhưng dù sao cũng hơn Tư Đồ được một chút, hơn nữa còn có Giáp Ất Bính Đinh, Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân cũng làm được. Đến lúc Tứ Nương có hài tử rồi, ta cho Thủy Thủy và Vân Vân đến Hắc Vân Bảo giúp đỡ, vậy thì Tứ Nương sẽ rảnh rỗi hơn!”
Tiểu Hoàng gật đầu, lại đưa tay lấy một khối cao, Mộc Lăng nhìn hắn một lát, cảm thấy đã có thể vào chủ đề chính rồi, liền ghé sát vào hỏi: “Hoàng Hoàng a? Đã phản công thành công chưa?”
Động tác Tiểu Hoàng ngừng lại một chút, ỉu xìu nhìn Mộc Lăng, lắc đầu.
“Vô dụng vậy a!” Mộc Lăng tà mắt nhìn hắn.
“Không có biện pháp.” Tiểu Hoàng ủy khuất nói: “Tư Đồ thật sự quá khôn khéo , mỗi lần ta bị hắn áp tới là đã choáng váng rồi, đến lúc hiểu được, đã không còn kịp rồi, hơn nữa ta lại không thể ép buộc hắn.”
Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Vậy ngươi còn muốn phản công không?”
Tiểu Hoàng nhìn Mộc Lăng, thấy hắn đầy mắt đều là “Ta có biện pháp”, liền gật đầu: “Mộc Mộc, có phải ngươi có cách không? Ta muốn!”
“Đương nhiên là có!” Mộc Lăng cười ha hả ghé sát tai Tiểu Hoàng thì thầm một lúc lâu.
Tiểu Hoàng vừa nghe vừa gật đầu: “Ân, ta đã biết! Ý này hay!”
Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng chịu phối hợp, tâm tình thư sướng, hi hi cười trộm: “Tư Đồ a Tư Đồ, lần này ta không hảo hảo chỉnh ngươi không được!”