Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 94 : Phiên ngoại 13

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Tần Vọng Thiên bưng mâm thức ăn đã chuẩn bị tỉ mỉ vào, Mộc Lăng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẫn như bình thường, lực chú ý đều bị thức ăn hấp dẫn hết.



“Đã ăn chưa?” Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm hỏi.



Mộc Lăng chép miệng: “Chưa ăn.”



Sau khi Tần Vọng Thiên đi vào cửa thì cài then lại, bước nhanh tới cạnh Mộc Lăng, cười nói: “Ta bảo trù tử làm cho ngươi đây, nếm thử.”



Mộc Lăng hút nước bọt, nhận bát cơm bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi Tần Vọng Thiên: “Ngươi ăn chưa? Ăn một chút!”



Tần Vọng Thiên sợ mình không ăn sẽ khiến Mộc Lăng hoài nghi, cũng cầm bát ăn một chút, chỉ là không hề đụng đến chén canh kia, mà Mộc Lăng thì lại là húp canh sột soạt sột soạt, vùi đầu nỗ lực ăn. Tần Vọng Thiên cảm thấy rất mĩ mãn, chuẩn bị một lát nữa sẽ ăn đến Mộc Lăng.



Mộc Lăng ăn uống no đủ rồi xoa bụng, dựa vào giường, ợ một cái, nói: “Vọng Vọng a, tài nghệ nấu cơm của ngươi lại tiến bộ rồi nha.”



Tần Vọng Thiên nhích nhích qua, tựa bên người Mộc Lăng, thấp giọng hỏi: “Mộc Mộc, đêm nay ta ngủ trong phòng được chưa a?”



Mộc Lăng gật đầu: “Được rồi.” Nói xong, đứng lên, ra sân đi bộ hai vòng, tạm gọi là tiêu thực, sau đó lại nấu một bồn nước nóng tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tốt toàn bộ rồi, Mộc Lăng lại nhàn nhã đi ra, nằm thẳng lên giường, đắp chăn ngủ.



Tần Vọng Thiên choáng váng, nhất thời không hiểu, đưa tay đẩy đẩy Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi…”



Mộc Lăng trở mình một cái, cười tủm tỉm nhìn Tần Vọng Thiên hỏi: “Có phải ngươi thấy rất kì quái, sao ta lại không trúng Độ Tiên Thảo không a?”



Tần Vọng Thiên cả kinh, trong nháy mắt đã minh bạch rồi, hơn nữa cùng lúc đó, lại cảm giác toàn thân vô lực, cơ thể nóng bừng, giống như có một luồng hơi nóng đang đảo lộn.



“Ách… Mộc Mộc, ngươi?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng đem hết mấy bộ dáng lưu manh học được gần đây ra sử dụng, đưa tay nhấc cằm Tần Vọng Thiên lên: “Nào, đêm nay hảo hảo hầu hạ đại gia!”



Tần Vọng Thiên nhíu mày: “Mộc Mộc… Ngươi ăn trúng thứ không sạch sẽ gì rồi?”



Mộc Lăng híp mắt, cười hì hì: “Vọng Vọng? Ngươi thích ôn nhu một chút? Hay mạnh mẽ một chút? Bản thân ta thì thích mạnh mẽ một chút! Ha ha hả ha hả!”



Tần Vọng Thiên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nghĩ đến hơn mười hướng, thế nào cũng không rõ là Mộc Lăng rốt cuộc bị làm sao, chợt nghe Mộc Lăng cười nói: “Ta đã biết ngươi nhất định sẽ bỏ Độ Tiên Thảo vào thức ăn, cho nên trước đó ta là uống dược trước, tuy rằng Độ Tiên Thảo không có giải dược, nhưng có thể dự phòng, ta dùng trước chút dược, sau đó dù có ăn Độ Tiên Thảo, nên không có chuyện gì cả, hắc hắc hắc.”



“Ta thì sao?” Tần Vọng Thiên đã cảm giác được tình trạng của mình không ổn rồi, nhìn Mộc Lăng: “Ta bị làm sao vậy?”



“Ngươi sao.” Mộc Lăng áp đến, hôn nhẹ Tần Vọng Thiên rồi nói: “Ta dùng đũa chấm canh, rồi dùng bữa… Sau đó ngươi cũng dùng bữa, cho nên mới…”



Tần Vọng Thiên thảm thiết nhìn Mộc Lăng: “Mộc Mộc, sao ngươi lại ám toán ta?”



Mộc Lăng híp mắt kéo áo Tần Vọng Thiên, đặt hắn lên giường: “Tiểu hài tử chết tiệt, là ngươi ám toán ta trước!”



Tần Vọng Thiên bất mãn: “Là vì ngươi không chịu cho ta làm!”
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên không trả lời, liền đưa hai tay ôm lấy vai hắn, cúi đầu, hung hăng cái một cái lên sau cổ Tần Vọng Thiên, cắn đến khi có mùi máu tươi chảy vào miệng, mới đưa lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên, thấp giọng hỏi: “Vọng Vọng, có thoải mái không?”



Tần Vọng Thiên hít một hơi, xoay mặt, liền thấy được biểu tình trên mặt Mộc Lăng, có một phần mị hoặc, hấp dẫn hắn thật sâu, kìm lòng không được liền gật đầu.



Mộc Lăng cười, hai tay ôm lấy cổ Tần Vọng Thiên,động đậy, nhẹ nhàng đung đưa eo.



Tần Vọng Thiên hít sâu mấy hơi, cắn răng cũng không nhịn được rên rỉ ra tiếng, Mộc Lăng còn vừa vuốt tóc, vừa cắn hắn, khiến cho hắn thật dở khóc dở cười, lặp đi lạp lại nửa canh giờ, Mộc Lăng ôm cánh tay Tần Vọng Thiên, bụng áp sát, Tần Vọng Thiên cũng cảm giác trong đầu trống rỗng, cùng lúc, hai người đều đạt đến cao trào, phóng ra.



Mộc Lăng nằm úp trên lưng Tần Vọng Thiên thở hổn hển, thì thào tự nói: “Vọng Vọng, Hoàng Hoàng nói không sai chút nào, thật sảng khoái, sau này, ta lúc nào cũng phải ở trên!”



Tần Vọng Thiên kinh hãi, như thế làm sao được, hắn cũng cảm thấy mình ở bên trên tương đối sảng hơn a!



“Ân…” Mộc Lăng nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên ôm chặt Tần Vọng Thiên, thân thể giật giật, huyệt khẩu mẫn cảm của Tần Vọng Thiên cảm giác được chút bất thường, dục vọng của Mộc Lăng đang chôn trong thân thể hắn lại trướng to lên.



“Mộc… Mộc Mộc?” Tần Vọng Thiên thầm nghĩ, không phải chứ, Mộc Mộc lợi hại như vậy sao?



Mộc Lăng thấy trên mặt Tần Vọng Thiên vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, liền cười xấu xa nói: “Vọng Vọng nha, ta đâu có như Tiểu Hoàng nha, nằm một lần đã mệt nằm rũ ra, ta có nội lực nha, chúng ta vui hết đêm đi? Ha ha!”



Tần Vọng Thiên kêu khổ không ngừng, nhưng mà Mộc Lăng đã điên rồi, cả đêm đó, hắn đem hết phương pháp có trong sách ra dùng, khi trước mặt khi sau lưng, lúc trói lúc thả, giày vò cho Tần Vọng Thiên suýt nữa ngất xỉu.



Cho đến khi trời sáng, Mộc Lăng mới chịu dừng lại, hai người đều triệt để mệt muốn chết, Tần Vọng Thiên vô lực nhìn Mộc Lăng: “Mộc Mộc, ngươi lấy cái đó ra trước đi? Để bên trong rất khó chịu.”



“Không muốn!” Mộc Lăng cự tuyệt, ôm Tần Vọng Thiên ngủ: “Dù sao ngươi cũng đã trúng Độ Tiên Thảo rồi, còn phải làm nửa tháng, đêm nay còn phải làm, vậy dứt khoát để trong đó không lấy ra nữa, buổi tối tiếp tục.”



Tần Vọng Thiên choáng váng, Mộc Lăng còn chăm chỉ hơn cả mình! Nhưng mà hiện tại hắn cũng đã mệt đến không còn cách nào rồi, nằm sấp trên giường, ngủ.



Vừa nhắm mắt, chợt nghe Mộc Lăng “Ai nha” một tiếng rồi đứng lên, mặc quần áo chạy vội ra ngoài. Tần Vọng Thiên nghĩ có lẽ là Mộc Lăng đói bụng hoặc muốn đi nhà xí, cũng không quản hắn, hơn nữa hắn thật sự không còn sức để quản nữa, tiếp tục nằm sấp ngủ. Không bao lâu, Mộc Lăng bưng nước nóng trở vào, đổ đầy một bồn nước, sau đó nhẹ nhàng ôm Tần Vọng Thiên dậy, thả vào trong bồn, sau đó giúp hắn tắm.



Hai người tắm xong rồi, Mộc Lăng lại chuyển Tần Vọng Thiên về giường, lấy dược cao ra cẩn thận thoa lên cho hắn, sau đó, ngã đầu, ôm Tần Vọng Thiên ngủ tiếp…



Buổi trưa, sau khi Tiểu Hoàng và Tư Đồ rời giường, thì đi lòng vòng trong sân trước phòng Mộc Lăng.



Tiểu Hoàng hỏi: “Tư Đồ, ngươi đoán Mộc Mộc có thành công không?”



Tư Đồ chẳng quan tâm nhướng mày: “Khó nói nha, nói không chừng lại thất bại nữa.”



Đang nói chuyện, liền thấy cửa phòng Mộc Lăng mở rộng ra, Mộc Lăng ánh xuân đầy mặt hạnh phúc dạt dào đi ra, hét to bảo hạ nhân đưa thức ăn lên, còn đòi có chè đậu đỏ. Hạ nhân đưa thức ăn lên, Mộc Lăng tự mình bưng khay chạy vào phòng, miệng ồn ào: “Vọng Vọng, ăn nào! Phải ăn no một chút nga!”



Tư Đồ và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, gật đầu rất chắc chắn ——– quả nhiên thành công rồi!