Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu
Chương 1 : Hẹn hò cùng anh
Ngày đăng: 20:41 21/04/20
Tô Nhiễm từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh cô và Lệ Minh Vũ hẹn hò, nhưng chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên hai người hẹn hò là ở cửa
hàng váy dạ hội cao cấp, tuy rằng cô không biết ngày hôm nay có được
tính là một buổi hẹn hò không.
Nếu không phải Lệ Minh Vũ dẫn cô
tới đây, chắc chắn nhân viên trong cửa hàng này tuyệt đối sẽ không ngó
ngàng cô, vì hôm nay cô mặc đồ rất bình thường. Thường ngày nếu có đến
cửa hàng này, chắc cũng không ai nghĩ cô đến để mua sắm.
Nhưng
với Lệ Minh Vũ thì ngược lại, thân phận của anh quyết định uy nghiêm của anh, quần áo cao cấp trên người anh thuyết minh thay cho địa vị của anh trong tầng lớp thượng lưu. Vì vậy, những nhân viên cửa hàng cười đến vô cùng tự nhiên, tự nhiên tới mức chân thành, nhưng Tô Nhiễm biết, đôi
khi tiền tài vật chất có thể mua được nụ cười thật lòng.
"Nghị
sĩ Lệ, mời anh xem những mẫu váy dạ hội mới nhất năm nay. Mỗi mẫu đều là giới hạn số lượng, tuyệt đối không có cái thứ hai." Một nhân viên cười
dịu dàng, giới thiệu với Lệ Minh Vũ, giọng nói êm ái, ngọt ngào tựa như
chim hoàng oanh.
Trái lại, Tô Nhiễm đang bơ vơ đứng yên một bên, rõ ràng váy dạ hội là cô mặc nhưng ánh mắt những người này chỉ biết
nhìn trân trân vào người trả tiền, ai nói chỉ có mắt chó mới nhìn người
thấp [1] ?
[1] Gốc: 狗眼才看人低 (mắt chó mới nhìn người thấp) chỉ những người chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu nhưng dường như không thu được sự
chú ý của Lệ Minh Vũ. Anh thư thả ngồi trên sofa, chân trái thon dài bắt chéo qua đùi phải, nhìn anh lúc nào cũng hòa nhã, trầm tĩnh như vậy.
Anh nhìn Tô Nhiễm, bình thản hỏi, "Em thích mẫu nào?"
Những
chiếc váy dạ hội rực rỡ đến hoa cả mắt, tựa như bướm bay trong bụi hoa,
Tô Nhiễm choáng váng, cô chưa từng đến cửa hàng cao cấp loại này, cũng
chưa bao giờ mặc cái gọi là váy dạ hội, bỗng chốc cô không biết chọn mẫu nào.
"Em không biết chọn..." Cô vốn muốn nói thêm rằng những
mẫu này đều rất đẹp, nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi. Cô sợ nói vậy Lệ
Minh Vũ sẽ hiểu lầm cô là một người phụ nữ ham hư vinh. Những tình tiết
tỷ như sau khi nam chính nghe nữ chính nói thích tất cả, không chút chần chừ mà gói lại hết, chuyện đó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Tô Nhiễm cũng không tin Lệ Minh Vũ sẽ làm chuyện có ảnh hưởng tiêu cực đến kết
quả tranh cử của anh.
của váy.
Thiết kế váy trước ngực và sau lưng đối lập nhau. Đằng
sau váy được cắt may hở lưng hoàn toàn. Tô Nhiễm mang vẻ đẹp rạng rỡ của loài bướm, lưng ong nõn nà hoàn mỹ. Vì vậy, cô hoàn toàn phù hợp với
chiếc váy này.
Nhìn bản thân trong gương, Tô Nhiễm quả thực kinh ngạc, kỳ thực, cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể xinh đẹp như vậy.
"Thích không?" Giọng anh trầm thấp lần nữa vang lên phía sau cô, tựa như rượu
vang đỏ thơm mát và tinh khiết,hơn nữa mùi hương hổ phách khi anh đứng
gần, hoàn toàn khiến cô say đắm.
Tô Nhiễm đỏ mặt, khẽ gật đầu, cảnh đẹp như đồng thoại hiện ra trong gương.
Người đàn ông cao lớn cùng cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, đồ vest giầy da lịch lãm cùng váy dạ hội thướt tha, thành thục chững chạc cùng ngây thơ e ấp,
đây...là cô và Lệ Minh Vũ sao?
Nhưng phải công nhận, mặc váy dạ
hội này cô mới hiểu câu "người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân" là hoàn toàn đúng, chính cô nhìn mình cũng thấy thích. Tô Nhiễm len lén liếc nhìn Lệ Minh Vũ trong gương, không ngờ ánh mắt người đàn ông này rất độc đáo,
vừa rồi anh không như những người đàn ông khác, kêu cô thử hết cái này
đến cái khác, mà vô cùng quả quyết chọn ngay chiếc váy dạ hội này. Có
lẽ, việc này cũng liên quan đến tác phong làm việc thường ngày của anh.
Thấy cô đồng ý, Lệ Minh Vũ buông tay, lãnh đạm nói với nhân viên cửa hàng, "Được rồi."
Mùi hổ phách dịu nhẹ xa dần chiếc váy Tô Nhiễm đang mặc, cô lạc lõng. Nhân
viên đi tới, cười nói: "Phu nhân, để em dẫn chị lên lầu thay lại quần
áo."
Tô Nhiễm gật đầu.
"Khoan đã." Phía sau, Lệ Minh Vũ đột nhiên lên tiếng.
Tô Nhiễm quay đầu nhìn anh.
Sắc mặt nhân viên cửa hàng thoáng ngưng trọng, sợ anh đổi ý hoặc là có ý kiến khác.