Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 29 : Đi biển

Ngày đăng: 11:45 19/04/20


Nam Đới Hà về đêm với vùng nước rộng lớn tĩnh lặng như mặt gương, thỉnh thoảng có vài ngọn gió đẩy nước liếm vào đá và cát, tạo nên âm hưởng tuyệt vời của tạo vật.



Vùng biển gần Bắc Kinh nhất chỉ cách Bắc Đới Hà một cây cầu.



Những vò sỏ nhỏ vụn chìm trong cát, chú ý kỹ còn thấy con dã tràng se cát lưu lại hàng loạt vết nông sâu khác nhau trên mặt cát.



Trang Noãn Thần không bao giờ nghĩ mình sẽ đến biển như thế này. Biển cả về đêm êm đềm và tĩnh mịch đến đáng sợ, ở ngoài khơi xa xa là một màu đen ngòm như thế giới thần bí khiến con người không dám trông mong.



Việc khai phá ở Nam Đới Hà và Bắc Đới Hà đều thực hiện như nhau nhưng vào đêm nơi đây yên tĩnh và vắng vẻ hơn, chỉ có âm thanh vỗ về nhẹ nhàng của biển.



Trang Noãn Thần cởi giầy, mặt cát in hàng loạt dấu chân của cô. Váy dạ hội màu trắng của cô như bị đất trời bao la thôn tính. Cô bước chầm chậm ra biển, bóng lưng cô càng trở nên nhập nhèm trong đêm.



Tới gần nước biển, Trang Noãn thần xoay đầu nhìn xe của Giang Mạc Viễn đang đậu gần đó. Anh cũng bước xuống, lặng lẽ dựa người vào xe, mỉm cười nhìn cô. Ánh trăng chiếu xuống kéo bóng anh dài tít tắp. Trái tim Trang Noãn Thần bất giác ấm áp, một cảm giác an toàn quá đỗi mới mẻ lấp đầy cô. Anh chỉ đứng một chỗ dõi theo, tựa hồ có anh cô sẽ không còn sợ hãi gì nữa.


“Cám ơn tôi về chuyện gì?” Giang Mạc Viễn cong môi cười. Gió biển thổi qua cổ áo mở phanh của anh lộ ra đường nét hoàn mỹ. Anh đứng phía trước cô, cơ thể cao lớn của anh như che chắn gió biển thổi tới, bảo vệ cô trong phạm vi của anh.



Trang Noãn Thần ngước đầu, đối mắt với anh, nói nghiêm túc, “Cám ơn anh đã cùng điên với em.” Bản thân cô như vậy nhưng không ngờ Giang Mạc Viễn cũng thuận theo. Cô càng không ngờ chỉ một câu nói đơn giản của mình, anh lại lái xe suốt đêm đưa cô đến đây.



“Còn muốn xem mặt trời màu xanh biếc không?” Giang Mạc Viễn cười ấm áp.



Cô cắn môi, gật đầu, lại ngồi xuống, vọng tiếng nói ra biển cả, “Trăng sáng trên biển cũng xem, mặt trời màu xanh biếc cũng muốn xem.”



Ánh mắt Giang Mạc Viễn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh cũng ngồi xuống, nhìn cô, “Cứ ngồi đợi ở đây?”



Cô gật đầu.



“Cô ngốc.” Anh thở dài, vươn tay ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.