Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 211 : Cảm giác khác thường

Ngày đăng: 11:45 19/04/20


“Không phải muốn ngắm mặt trời mọc sao?” Giang Mạc Viễn không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười, “Còn ba tiếng rưỡi nữa.”



Trang Noãn Thần hít mũi, gật mạnh đầu.



Hai người ngồi im trên bờ cát, ánh trăng soi bóng trên mặt biển, bóng cô gái kéo dài trên nền cát trắng mịn, trông hoàn mỹ và cân đối. Một hồi lâu sau, Trang Noãn Thần khẽ nói, “Thôi xong, tự nhiên em mệt, sao giờ?”



“Dựa vào tôi ngủ một chút đi.” Tiếng Giang Mạc Viễn hồn hậu nuông chiều.



“Nhưng em muốn xem mặt trời mọc…”



“Lúc mặt trời mọc tôi sẽ đánh thức em.”



“Lỡ như anh ngủ quên thì sao?”



“Tôi sẽ không ngủ.”



“Vậy anh nhớ đánh thức em nhé, bằng không đi một chuyến uổng công em sẽ nhảy xuống biển mất.”



“OK.” Người đàn ông không nhịn được cười.



Lúc này Trang Noãn Thần mới yên tâm tựa vào anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Anh từng nói, những chuyện anh đồng ý thì nhất định có thể làm được, cô tin.



***
Cảnh tượng đẹp đẽ đến xúc động hoàn toàn bị hình ảnh ‘khó đỡ’ của cô phá hủy!



Đoạn clip trong tay cô phát lại lần nữa, từng lớp màu ngọc xanh biển xinh đẹp tỏa ra, cuối cùng chuyển thành màu vàng chói mắt. Cô lại liếc nhìn số điện thoại của đối phương, Giang Mạc Viễn, người đàn ông này quay lại cảnh mặt trời mọc, từ lúc chỉ là một vầng sáng nơi chân trời đến lúc mặt trời lên cao, anh vẫn giơ điện thoại quay như thế, bời vì, hình ảnh không hề bị gián đoạn.



“Lúc trước người từng hứa hẹn với em có từng nói với em rằng lúc mặt trời mọc thật sự là có màu ngọc xanh biển không?” Đằng sau, Giang Mạc Viễn thong dong đi tới, giọng nói trầm thấp rơi xuống đỉnh đầu cô.



Trong lòng Trang Noãn Thần chấn động, điện thoại theo ngón tay trượt xuống bãi cát.



“Dù sao một đứa trẻ chưa trải đời nhiều vẫn thích đi theo cảm giác.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, trong lời nói lại mang theo hàm ý sâu xa, “Hiện giờ em đã tận mắt chứng kiến rồi, cảm giác vẫn như thế à?”



“Em…” Ánh mắt cô bất lực và bàng hoàng.



Trái tim Giang Mạc Viễn mềm xuống, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh cũng điên rồi, lại phá lệ chở một cô gái nửa đêm nửa hôm chạy ra biển, ném hết công việc ngồi trước biển chỉ để ngắm mặt trời mọc. Trước khi mặt trời mọc, cô say giấc như chú mèo con vùi vào lòng anh, anh bế cô lên xe, cô tùy tiện biến anh thành gối ôm hình người của mình, còn anh lại có thể lẳng lặng ngắm cô suốt ba tiếng đồng hồ.



Người ở trong lòng như bị từng chữ của anh đâm nát vào chỗ hiểm, cô ngước nhìn anh, vẻ mặt hoang mang lại có hơi muốn khóc, “Em… Chỉ là em muốn nói một tiếng xin lỗi với anh ấy… thầm nghĩ như vậy…”



Dưới ánh mặt trời, biểu cảm đau khổ của cô làm cho người khác rung động, bên dưới lớp trang điểm đẹp đẽ là sự bất lực sâu sắc, khiến trong lòng người đàn ông nổi lên chút thương tiếc. Anh cúi xuống, bắt lấy môi cô mà không hề báo trước, bàn tay anh cũng thuận thế đỡ sau gáy cô.



“Đừng…” Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ lại hôn cô nữa, bất giác đưa tay ngăn lại, nhưng đã muộn, sức lực của anh rất lớn, ngay cả chút chỗ trống để cô chống cự cũng không có.



Nụ hôn của Giang Mạc Viễn mãnh liệt và bá đạo hơn, khác với nụ hôn triền miên dịu dàng lần trước, Trang Noãn Thần bị ép phải ngửa đầu tiếp nhận sức mạnh cường thế của anh, để mặc hơi thở của anh lấp đầy, bao bọc lấy cô… chặt chẽ, không có chút khe hở…