Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Chương 215 : Lời mời của Giang Mạc Viễn
Ngày đăng: 11:45 19/04/20
Ai cũng đang nói chuyện, đám đông có hơi ồn ào, không biết người nào chợt lên tiếng kinh ngạc tán thưởng.
Trang Noãn Thần đi qua xem, cũng không khỏi trầm trồ.
Ở hàng lang đối diện phòng nghỉ của công ty, lúc cửa thang máy mở, Giang Mạc Viễn bước ra, theo sau là mấy quản lý cao cấp, không ăn mặc chính thức như tối qua, ở công ty anh chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, nhìn qua rất thoải mái. Anh đang vừa đi vừa dặn dò Châu Niên đi bên cạnh, nhịp bước rất nhanh, mấy người phía sau không thể không nhanh chân bước đuổi theo.
Tiếng trầm trồ lại xuất phát từ phòng nghỉ, dù sao người từng gặp Giang Mạc Viễn cũng không nhiều.
Trang Noãn Thần lần đầu tiên phát hiện, hóa ra anh mặc áo sơ mi sáng màu cũng rất đẹp, khung xương to lớn hoàn toàn thể hiện được hiệu ứng của chiếc áo sơ mi mang lại. Nói như vậy, đàn ông không đủ tiêu chuẩn vóc người và hình thể rất hiếm mặc áo sáng màu, quá thấp quá béo hoặc quá gầy mặc vào sẽ rất khó coi, Giang Mạc Viễn chính là giá treo quần áo điển hình.
Angel lập tức chủ động tiến lên đưa danh thiếp cho Giang Mạc Viễn, rồi mỉm cười không biết nói gì đó.
Giang Mạc Viễn đứng cách đó không xa, bên môi là nụ cười nhạt, trong mắt lộ rõ vẻ xa cách, trả lời theo lịch sự.
Ngải Niệm tiến lên, nói khẽ với Trang Noãn Thần, “Lộ liễu quá nhỉ? Trước kia Vương tổng cũng bị chị ta lôi kéo, không biết anh Giang có vậy không?”
Trang Noãn Thần không nói gì, chỉ cắn môi.
Bên kia, Giang Mạc Viễn nói vài câu xong đột nhiên đảo mắt về bên này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, chính xác nhìn thẳng vào mặt Trang Noãn Thần.
Phút chốc bốn mắt nhìn nhau, cô lập tức cúi đầu.
Ngộ thật, cô bối rối gì chứ?
Một lát sau, cô chỉ nghe Giang Mạc Viễn hơi cất cao giọng, “Buổi đấu thầu bắt đầu lúc mấy giờ?”
“Thưa anh Giang, là 10h30.” Một quản lý cao cấp trong đó trả lời.
“Thông báo cho phòng Kế Hoạch, tôi sẽ tham gia.” Giang Mạc Viễn thản nhiên ném lại một câu rồi quay đi.
Mấy vị quản lý đưa mắt nhìn nhau, thấy Giang Mạc Viễn đi xa liền lập tức đuổi theo sau.
Phòng nghỉ bên nay lại bắt đầu bàn luận sôi nổi, Angel vác mặt khó coi quay về, ngồi một bên không lên tiếng.
Cao Doanh bộ dạng mê mẩn, “Anh Giang đẹp trai quá đi, nếu mình là bạn gái của anh ấy thì quá tốt.”
“Chùi nước miếng của cậu kìa.” Ngải Niệm huých cô, cười cười, “Hễ là đàn ông có ngoại hình và điều kiện tốt thì ai mà không muốn?” Ngoài mặt cô như nói cho Cao Doanh nghe, thực tế lại nhìn Trang Noãn Thần, “Nói không chừng người ta đã kết hôn, chỉ có điều ở Đại Lục chơi gái đã rồi, bởi nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.”
Trong lòng Ngải Niệm vẫn luôn ôm mâu thuẫn với Giang Mạc Viễn, vì cô đã thấy tên người tặng bó hoa lớn ấy, hơn nữa Trang Noãn Thần vẫn luôn quanh co với cô, cô sợ bạn mình bị tên mặt người dạ thú lường gạt.
Trang Noãn Thần nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, chỉ im lặng cười cười.
“Lạ thật, đấu thầu thôi mà, anh Giang lại thông báo đích thân tham dự? Không phải chỉ cần người của phòng Kế Hoạch là được rồi sao?” Cao Doanh không có phản ứng với mấy câu Ngải Niệm nói, chau mày lẩm bẩm.
Đúng vậy, lạ thật…
Ngay cả Trang Noãn Thần cũng cảm thấy rất lạ.
***
Buổi đấu thầu bắt đầu, mọi người ngồi theo thứ tự.
Oswald PR được xếp ngồi đầu tiên, ở giữa còn có hai công ty PR khác tham dự, Đức Mã xếp cuối cùng, còn Trang Noãn Thần lại bị xếp chót.
Cao Doanh nhìn tấm thẻ số bất mãn, “Không công bằng, Tiêu Duy rõ ràng thiên vị cho Oswald.”
Trang Noãn Thần im lặng cúi đầu xem tài liệu, cô hiểu sự bất mãn của Cao Doanh, thứ tự đấu thầu của từng công ty PR rất quan trọng, trình tự sắp xếp thứ bậc đó có thể thấy được mức độ xem trọng của đối phương.
Còn nữa, mỗi một dự án đấu thầu cũng không phải chỉ nói dăm ba câu là rõ ràng được, có cái thậm chí phải nói mất nhiều giờ liền, cứ theo thứ tự như vậy, người quyết định dù có thể lực đến mấy thì thị giác và thính giác cũng không tránh khỏi mệt mỏi, cho nên thường thường ai xếp trước sẽ rất có lợi.
Đức Mã là công ty qua mặt phòng Kế Hoạch trực tiếp nắm được quyền dự thầu, phòng Kế Hoạch nhân cơ hội chèn ép cũng là chuyện bình thường.
Phòng hội nghị im phăng phắc, quản lý bên Oswald PR đang gấp rút chuẩn bị, cô ấy thoạt nhìn cũng hơn 30 tuổi, nhưng cử chỉ cực kỳ tao nhã và thong dong, Trang Noãn Thần âm thầm ngưỡng mộ, cô có thể học được phần thong dong này thì tốt rồi.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra.
Giang Mạc Viễn quả nhiên đúng giờ tham gia buổi đấu thầu.
Người của phòng Kế Hoạch đều đứng dậy, anh ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống.
“Bắt đầu đi.” Lời nói nhanh nhẹn dứt khoát, nhìn ra được anh không thích lãng phí thời gian.
Người phụ trách phòng Kế Hoạch gật đầu, tỏ ý bên dự thầu bắt đầu đề án.
Quản lý Oswald PR đứng lên, bật máy chiếu, cô đi đến trước màn hình, mở màn buổi đấu thầu. Giọng của cô dứt khoát rõ ràng, nhìn ra được là người dày dặn kinh nghiệm, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, từng bước giới thiệu từ phương hướng tới nội dung xây dựng thương hiệu theo tiêu chí của Tiêu Duy với mọi người.
Trang Noãn Thần bắt đầu đặt tâm tư vào dự án của Oswald PR, bọn họ lấy công nghệ cao làm điểm mấu chốt để xây dựng quảng cáo tổng thể, phô bày ra được đặc điểm chuyên nghiệp chỉ có ở Oswald.
Cô nghe đến thất thần.
Bất giác nhìn về phía Giang Mạc Viễn ngồi ở chính giữa, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được của anh, phác họa chiếc mũi, đôi mắt với chân mày rậm, dưới ánh sáng nhu hòa, gương mặt anh góc cạnh rõ ràng như thần linh dùng dao đẽo gọt tỉ mỉ mà thành. Suốt quá trình anh lắng nghe thật sự chăm chú, không dời mắt đi lần nào, vẻ mặt không có biểu hiện gì nhiều, chỉ có trầm ổn, ung dung như bình thường.
Trong lòng Trang Noãn Thần bỗng thấy thất vọng, nhưng tại sao lại thất vọng thì cô không rõ.
Thời gian cả buổi sáng đều dành cho Oswald PR và các công ty kế tiếp, dự án của hai công ty kia cũng không khác nhau là mấy, so với Oswald thì không có ý tưởng đột phá gì mới. Đến lúc tới lượt Đức Mã, phòng Kế Hoạch bất ngờ làm gián đoạn quá trình, người phụ trách nhìn về phía Giang Mạc Viễn, “Giang tổng, anh thấy có nên nghỉ trưa một lát rồi mới nghe dự án kế tiếp hay không?”
Cố tình đây mà, nhưng bên trong lại có lý.
Cao Doanh nghe xong liền tức giận, “Ông này có ý gì vậy? Bị bệnh hả.”
Trang Noãn Thần vẫn giữ im lặng, chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt thản nhiên, “Nếu chỉ còn lại một công ty cuối cùng, vậy thì tiếp tục đi.”
Giọng điệu điềm đạm, lại đủ quyền uy.
Trái tim cô khẽ nhảy nhót, bất an cùng một chút bực bội bay biến sạch sẽ.
“Hãy thêm cà phê cho mọi người.” Giang Mạc Viễn nhìn quanh một lượt.
Người của phòng Hành Chính nhanh chóng làm theo, không bao lâu, phòng hội nghị tràn ngập hương thơm.
Từ lúc pha cà phê đến lúc bưng ra, thực tế cũng mất hơn mười phút, nhưng hơn mười phút này, Trang Noãn Thần cảm thấy mình đã lấy lại được tập trung và chú ý.
Trạng thái tinh thần của con người đều chia theo gian đoạn, nhất là người dự thầu, ban đầu chờ đợi sẽ tràn đầy căng thẳng, sau mấy tiếng đồng hồ sẽ từ căng thẳng chuyển sang thả lỏng, rồi đến mệt mỏi, lúc đợi đến phiên mình thì chưa hẳn sẽ phát huy được hiệu quả tốt nhất.
Nếu lúc nãy Giang Mạc Viễn không báo phòng Hành Chính chuẩn bị cà phê mà trực tiếp tiếp tục, như vậy lúc cô lên thuyết trình tất nhiên tinh thần sẽ mệt mỏi, nhưng tạm dừng một lát, sau khi uống một ngụm cà phê, cô cảm thấy tốt hơn, căng thẳng cũng tan biến, chỉ còn tràn đầy sức sống.
Giang Mạc Viễn điều chỉnh tư thế ngồi, nhìn Trang Noãn Thần một cách thâm sâu, “Cô Trang, tôi rất thích cảm nhận mùi vị bốn mùa mà cô đề cập, hay lắm, rất độc đáo. Tôi tin rằng lấy ý tưởng này tiến hành một loạt hoạt động quảng bá, hẳn là rất tuyệt vời.”
Cô gái này thật thông minh, anh chỉ nhắc nhở bốn chữ, cô lại có thể hoàn toàn trình bày đi vào lòng anh, dùng PR để thu hút đầu tư luôn là điều anh quan tâm nhất, nhưng lấy phương thức biểu hiện thế nào vẫn là chuyện khiến anh đau đầu, cô lại đưa ra đề xuất tốt như vậy. Trong toàn bộ đề án của cô, không có cái gọi là ngôn ngữ hoa hòe, cũng không có kỹ năng biểu đạt cuốn hút, càng không có khái niệm dựa theo công nghệ cao như số đông, dự án của cô cũng giống như con người cô, dịu dàng đứng ở đó, lại hoàn toàn thu hút ánh mắt anh.
Trang Noãn Thần chỉ ngẩn ngơ nhìn anh, miệng há ra gần như nhét được quả trứng vào, hồi lâu mới có phản ứng, chỉ vào mình, “Anh, ý của anh là… Tiêu Duy quyết định dùng ý tưởng của tôi?”
Luôn luôn kỳ vọng, nhưng chưa bao giờ chắc chắn như thế!
Giang Mạc Viễn gật đầu, cười nhẹ.
Cô ôm miệng mình, ánh mắt kích động, đây… không phải nằm mơ chứ?
“Ý tưởng của cô Trang không tồi, nhưng dù sao công ty cũng ra mắt dòng xe sang trọng, tôi có một đề nghị, mong cô Trang lấy góc độ chuyên môn ra phân tích được không?” Nụ cười của Giang Mạc Viễn lan tràn đến khóe mắt, cô gái này thật là.
“Hả?” Trang Noãn Thần không ngờ anh lại khiêm tốn vậy, nhất thời cảm thấy xấu hổ, chen ngang vào, “Xin anh Giang cứ nói.” Cô cám ơn anh đã không gọi tên cô ở trước mặt mọi người, sự quan tâm này bất giác khiến lòng cô sinh cảm động.
Là… quan tâm đúng không?
Ánh sáng nhàn nhạt ánh lên gương mặt của Giang Mạc Viễn, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu dưới ánh nắng dường như càng thêm rõ ràng, chiếc áo sơ mi trắng bộc lộ vẻ quyết đoán mê người, anh đặt tách xuống, chiếc đùi thon dài bắt chéo qua chân trái, “Chính là trong hai dự án của Đức Mã, hôm nay đại đa số dự án đều nhắc tới xây dựng công nghệ cao, tuy nói không thể tiếp thu hoàn toàn, nhưng có thể tham khảo, cô Trang, nếu có thể dùng khái niệm công nghệ cao của bảo vệ môi trường trong sản xuất ô tô kết hợp vào dự án của cô, như vậy có thể càng thêm hoàn hảo hay không?”
Giọng điệu khẳng định, sau cùng lại nghe như nghi vấn, nhưng bộc lộ sự khống chế doanh thu tiêu thụ vô cùng chuẩn xác.
“Đúng rồi đúng rồi, nên như vậy.” Angel phản ứng đầu tiên, lập tức tiếp lời, “Cảm xúc là thương hiệu chính, không sai, nhưng thêm tư tưởng khác vào sản xuất xe thì sẽ perfect (tuyệt) hơn. Giang tổng không hổ là tinh anh trên thường trường, một câu đã chỉ ra được điểm mấu chốt rồi.”
Trang Noãn Thần không lên tiếng nịnh nọt, sau khi nghe vậy liền cười, gật đầu, “Đây thật sự là sơ sót của tôi, cám ơn sự nhắc nhở của anh Giang.” Anh giữ lại thể diện cho cô, ngoài mặt là hỏi ý kiến cô, nhưng thực tế cô biết, anh đang bổ sung giúp cô.
Người đàn ông như vậy khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.
Cho nên câu cảm ơn cuối cùng là phát ra từ tận đáy lòng.
“Noãn Thần à, chúc mừng em.” Angel tươi cười, ôm lấy bả vai cô.
“Đâu có, thêm dự án của bộ phận ba mới có thể gọi là hoàn hảo mà.” Trang Noãn Thần nhìn thấy vẻ vui mừng trong đáy mắt cô, đúng vậy, là vui mừng, nếu không có câu nói bổ sung của Giang Mạc Viễn, vận mệnh của Angel ra sao không ai biết được.
Angel quay qua nhìn Giang Mạc Viễn, “Anh Giang, anh xem lúc nào ký kết hợp tác là thích hợp?”
Hợp đồng được ký kết mới gọi là chắc chắn được.
Giang Mạc Viễn cụp mắt suy nghĩ một lát, lại giương mắt nhìn Trang Noãn Thần, “Cô Trang cảm thấy thế nào? Khi nào thì thích hợp?”
Tất cả mọi người đều đồ dồn ánh mắt về phía cô.
Cô sửng sốt một chút, “Dạ… Cứ theo thời gian của anh Giang, hơn nữa, ký kết hợp đồng vẫn nên có chị Mai ở đây thì tốt hơn.” Sao cô có thể tự mình làm chủ được? Hơn nữa trước khi ký hợp đồng còn phải bàn bạc rất nhiều điều kiện kèm theo.
Mấy chuyện mặc cả thế này, chị Mai rành nhất.
Tuy rằng cô tin, Giang Mạc Viễn không phải là người cò kè mặc cả.
Giang Mạc Viễn như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nhạt, giọng điệu thoáng mang theo nuông chiều, “Được.” Sau khi đơn giản nói một chữ, anh như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Châu Niên, “Tối mai công ty có tiệc rượu đúng không?”
Châu Niên mỉm cười gật đầu, “Vâng, tối mai 7h, ở Marriot.”
“Ừm.” Giang Mạc Viễn cân nhắc, ánh mắt đảo quanh một vòng, lại giương mắt, điềm đạm nói, “Như vậy đi, tiệc rượu lúc 7h tối mai, tôi chân thành mời các vị đến tham dự, không biết truyền thông Đức Mã có nhận lời hay không?”
“Giang tổng đích thân mời là vinh hạnh lớn lao, chúng tôi nhất định sẽ đến.” Hai mắt Angel sáng lên, lập tức đáp lời.
Giang Mạc Viễn lại chỉ nhìn mỗi Trang Noãn Thần, cười hỏi, “Tối mai cô Trang có hẹn không?”
Hả?
Cô vốn định đến nhà bác chơi.
Thấy cô hơi do dự, ánh mắt Giang Mạc Viễn hơi tối lại, nhưng chỉ lờ mờ, rất nhỏ khiến người khác không phát hiện được gì.
“Noãn Thần không có hẹn đâu, sao cô ấy có hẹn được chứ? Ngay cả bạn trai cô ấy còn chưa có nữa mà.” Angel sợ Trang Noãn Thần sẽ từ chối, lập tức trả lời thay cô, “Tiệc rượu tối mai là dịp tốt, nếu Giang tổng có người bạn nào còn độc thân, điều kiện tốt nhất định phải nghĩ đến Noãn Thần của chúng tôi đầu tiên nhé, đừng thấy cố ấy có năng lực làm việc giỏi, nhưng chỉ số EQ lại thấp lắm, sau khi hai công ty của chúng ta hợp tác rồi, Giang tổng phải giới thiệu thêm vài người cho cô ấy đấy nhé.”
Trang Noãn Thần đỏ mặt, huých Angel một cái.
Giang Mạc Viễn lại nhìn cô đầy hứng thú, “Chỉ số EQ thấp à? Cũng hơi đúng đó.” Nghe như lời bông đùa, nhưng lại chứa chút thâm ý trong đó.
Trang Noãn Thần căng thẳng, anh, không phải là tuýp người hài hước đâu.
“Nói vậy là quyết định rồi nhé, tối mai tôi sẽ đợi mọi người đến, chi tiết quan hệ hợp tác tối mai gặp chúng ta sẽ bàn lại.” Giang Mạc Viễn nói xong liền đứng dậy, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng.
Angel cũng vội vàng đứng dậy, gật đầu chào lại, cầm túi xách cùng mấy đồng nghiệp đi ra.
Trang Noãn Thần đi sau lưng Ngải Niệm, là người cuối cùng ra cửa, Giang Mạc Viễn vẫn nhìn theo mọi người ra ngoài.
Lúc ngón tay vừa mới chạm vào nắm cửa, một luồng sức mạnh áp đảo kéo đến, không đợi cô kịp hô lên, ngay sau đó liền ngã vào vòm ngực đàn ông rộng lớn rắn chắc.
“Anh…” Cô ngẩng đầu, tiếp xúc với ánh nhìn chăm chú của anh.
Anh muốn làm gì?
“Tối mai em là nhân vật chính, mặc đẹp một chút nhé.” Anh mỉm cười ôn hòa, đưa tay phủ lên gáy cô, “Muốn mua gì cứ mua, ghi vào tài khoản của tôi.”
Ngữ điệu của anh vừa như mờ ám vừa như quan tâm khiến tim cô tăng tốc, hương thơm nam tính nóng bỏng lan tràn ở đầu ngón tay anh, cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn tràn đầy sức mạnh của anh.
“Quan trọng là…” Giang Mạc Viễn cúi xuống, nhỏ giọng mỉm cười, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng bật ra giữa miệng anh, “Đeo chiếc lắc mà tôi đã tặng em.”
“Hả? Cái, cái gì?” Trang Noãn Thần nghe giọng nói của chính mình trở nên chói tai, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào.
Giang Mạc Viễn lẳng lặng nhìn cô, hơi nhướn mày, “Không phải làm mất rồi chứ?” Sau khi thấy cô biến sắc lại khẽ mỉm cười, bàn tay men theo tóc cô hạ xuống, cầm lấy cổ tay cô như đang thì thầm giải thích dùm cô, “Chắc là không đâu nhỉ, em vẫn luôn là cô gái cẩn thận mà, tối mai đeo nhé, em đeo đẹp lắm.”
Trang Noãn Thần há miệng, “Hả, à vâng…”
Nụ cười của Giang Mạc Viễn đủ thâm ý, sau khi vỗ nhẹ đầu cô một cái liền rời khỏi phòng tiếp khách.
Ánh nắng lan tràn lên gương mặt gần như trong suốt của Trang Noãn Thần!
Hóa ra, tự tạo nghiệt thì không thể sống…
Tối mai, cô nên làm sao?
Hết chương 15