Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Chương 217 : Đêm say

Ngày đăng: 11:45 19/04/20


Tối thứ bảy, 19h50, khách sạn Marriott.



Sau khi taxi chạy đi, Trang Noãn Thần vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa lớn khách sạn, như muông thú nhìn cơn hồng thủy.



Đèn đường cùng ánh sáng đan vào hào quang đẹp đẽ, cửa khách sạn Marriott sáng rực như ban ngày.



“Nghĩ gì vậy? Vào thôi, vào trễ lại càng bị chú ý đó.” Hạ Lữ bước đến kéo cô, Ngải Niệm theo phía sau.



Trang Noãn Thần siết chặt nắm tay, gật đầu.



Cả ba cùng nhau đi vào, chỉ vì muốn có thêm can đảm.



Ngải Niệm kéo cô lại nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt hiện vẻ lo lắng, “Thật sự cứ thế này mà vào?”



“Đúng.” Trang Noãn Thần đáp vô cùng quả quyết.



Ngải Niệm gật đầu, “Đi thôi.”



Ánh sáng rực rỡ kéo bóng dáng ba người dài típ tắp.



Đi vào khách sạn, không khí có hơi lạnh, trời đã vào thu, nơi này vẫn chỉnh điều hòa mát lạnh. Ba người theo chân nhân viên phục vụ đi thẳng đến phòng tiệc, tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm trên mặt thảm mềm mại, thoáng bị hấp thu hết toàn bộ tiếng động.



“Thưa ba cô, chính là đây, mời vào.” Nhân viên phục vụ chậm rãi mở cửa lớn phòng tiệc ra.



Cửa chính lộng lẫy từ từ mở, thứ âm nhạc du dương cũng lọt ra, tại đại sảnh phòng tiệc, những bóng hồng thướt tha, rượu ngon thơm ngát, người dự tiệc không ít, có người cô quen cũng có người cô không biết.



Nhưng, khoảnh khắc cửa lớn hoàn toàn đẩy ra hết, cô vẫn thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ.



So với phần đông khuôn mặt trang điểm xinh đẹp để dự tiệc, hình như cô có chút nhợt nhạt.



“Sao giờ các em mới tới?” Chị Mai đi đến thấp giọng hỏi, trên mặt lộ vẻ không vui.



Ngải Niệm và Hạ Lữ lè lưỡi, không dám phát biểu bậy bạ.



“Nhất là em đó, Trang Noãn Thần, sao còn chưa trang điểm nữa? Không có chút thành ý nào, đừng xem hôm nay là tiệc rượu chứ, mà là ngày Đức Mã chúng ta ký hợp đồng với Tiêu Duy đó, ít nhiều gì cũng ý tứ một chút chứ em.” Chị Mai kéo Trang Noãn Thần qua đè thấp giọng nói.



“Chị Mai, em…”



“Được rồi, khỏi giải thích, vừa nãy anh Giang còn hỏi chị em đến chưa, mau qua đó chào hỏi đi.” Chị Mai cắt ngang lời cô, ra hiệu bảo cô mau đi tới kia, “Chỗ đó đó.”



Trang Noãn Thần gật đầu, trong lòng ủ rũ, cô tới còn trễ hơn cả Giang Mạc Viễn nên cũng khó trách chị Mai mất hứng.



Hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào người đàn ông đứng cách đó không xa.



Tháp rượu đẹp đẽ mơ hồ che khuất bóng dáng của Giang Mạc Viễn, nhưng vẫn thể hiện được sự cao lớn của anh. Anh đứng bên cạnh, trên người là bộ veston cắt may cao nhã, lưu loát phác họa đường cong nam tính hoàn mỹ. Anh đang nói chuyện cùng với ba người khác, trong tay cầm ly rượu, màu rượu vang tươi đẹp như nở rộ giữa bàn tay anh, giữa lúc trò chuyện, thi thoảng anh lại đặt ly rượu bên môi, khẽ nhấp một ngụm.



Thứ rượu vang kia liền từ môi anh chảy vào giữa hàm răng, nhẹ nhàng trượt xuống cổ họng theo động tác nuốt. Đôi môi ấy vẫn mỉm cười nhàn nhạt như mọi khi, ánh mắt trầm tĩnh thong dong khi nói chuyện với người khác, mọi cử động đều thể hiện vẻ tao nhã.



Người ở đây đều ăn vận chỉnh tề, nhưng hình như chỉ có anh mới được xem là hoàn hảo.



Đợi lúc Trang Noãn Thần đến gần, một trong số những người đang nói chuyện với Giang Mạc Viễn chợt lên tiếng kinh ngạc, trong tiếng khen ngợi, lộ ra chút sững sờ.



Giang Mạc Viễn xoay người, ánh mắt đúng lúc dừng trên người Trang Noãn Thần, cặp mắt thâm thúy phút chốc như phát ra thứ ánh sáng như có như không khó phát hiện, rất nhanh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, độ cung hoàn mỹ cùng phần cằm hơi cứng lại, hình thành vẻ ôn hòa khiến phụ nữ suy nghĩ xa vời.



Anh đứng tại chỗ, không hề dời bước, ung dung hờ hững chờ cô tiến đến.



Những người đang nói chuyện với Giang Mạc Viễn thấy thế liền biết điều rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Trang Noãn Thần thêm vài lần.



“Chào anh Giang…” Cô bước đến, mắt không dám nhìn anh, lên tiếng, “Xin lỗi anh, em đến muộn.”



Lời nói ra vẫn chưa nhận được phản hồi, đợi hồi lâu, cô vẫn không nghe được câu đáp lại từ anh, không nhịn được bèn ngẩng đầu, chỉ thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười bên môi dường như lan tràn lên khóe mắt, nhưng có chút kín đáo sâu xa.



Trong lòng cô không khỏi thất kinh, vội vàng cúi đầu.



Chiếc cằm nhọn lại bị người đàn ông bắt lấy, Giang Mạc Viễn đưa tay, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, sức lực tuy nhẹ nhưng lại khiến cô không thể né tránh, chỉ có thể để mặc anh nâng khuôn mặt cô lên, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh.



Ánh sáng mộng ảo, chất rượu mê ly.



Vẻ nhỏ nhắn của cô cùng cao lớn của anh hình thành sự đối lập hoàn mỹ.



Giang Mạc Viễn nhìn cô với đôi mắt sáng quắc quá mức thận trọng, như mặt nước trong veo, bóng dáng anh cứ thế in vào đồng tử của cô. Anh cười đậm, trong giọng nói trầm thấp êm tai chất chứa một chút chế nhạo, “Là Noãn Noãn của anh đây sao?”



Trang Noãn Thần cố nuốt nước bọt, gian nan gật đầu, tuy cách gọi của anh có gì đó là lạ.



Giang Mạc Viễn vốn đang cười nhạo, thấy cô sợ hãi gật đầu, trong lòng bỗng nảy sinh tình cảm, như có chút khác lạ dây dưa trong máu huyết, Noãn Noãn của anh… sự thú nhận của cô làm khóe môi anh buông lỏng, ánh mắt cũng chuyển sang nhu hòa.



“Lắc tay đâu rồi? Sao lại không đeo?” Trong giọng nói lộ vẻ nuông chiều.



Trang Noãn Thần bị dọa chết khiếp, môi run run, cố lấy dũng khí mới nói, “Xin lỗi…”



Đây chính là kết quả cô đã suy nghĩ suốt đêm qua cộng thêm ngày hôm nay!



Người thông minh như anh, nếu đã nhắc đến lắc tay để thức tỉnh cô, đương nhiên đã sớm nhận ra cô.



Việc cô cần làm chính là thẳng thẳn thành khẩn đối mặt, bao gồm cả gương mặt mộc tối nay của cô.



Không có khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của ngày trước, cũng không có bất cứ trang sức nào, đêm nay cô chọn một chiếc váy dự tiệc kiểu dáng đơn giản nhất, mái tóc đen dài mềm mại xõa trên đầu vai.



Có lẽ, anh đang đợi cô chủ động nhận lỗi.



Thế thì cô đến đây với gương mặt mộc.



Ai ngờ sau khi Giang Mạc Viễn nghe xong, mày hơi nhếch lên, “Tại sao lại nói xin lỗi với anh?”



Trang Noãn Thần ngạc nhiên.



Bàn tay anh lại hạ thấp xuống, vô cùng tự nhiên vịn lấy lưng cô, “Là bởi vì em lừa anh ở gần câu lạc bộ Đường? Hay là vì em đã thu hút quá nhiều ánh mắt của người khác phái?”



“Em không…”



“Đừng căng thẳng.” Giang Mạc Viễn bất ngờ cắt ngang lời cô, mỉm cười ôn hòa, rồi lại cúi đầu xuống, sườn mặt anh tuấn gần như dán sát lỗ tai cô, dịu dàng nói, “Đêm nay em thật sự rất đẹp.”



Trang Noãn Thần giật thót, cổ họng suýt nữa vọt ra ngoài theo hơi thở và tiếng nói của anh.



Giữa lúc đó, tay anh trước sau luôn ôm lấy cô, xuyên thấu qua chất liệu vải mỏng manh ấy, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay anh dính sát vào người…



Rồi sau đó, cô lại nhạy cảm phát hiện ra rất nhiều ánh mắt đồng nghiệp đang nhìn qua hướng này.



“Đừng… sẽ khiến người khác hiểu lầm đó.” Đáy lòng nổi lên chút xấu hổ, đầu óc cô vẫn còn váng vất, lạ thật, cô đâu có uống rượu chứ.



Giang Mạc Viễn cười cười, không khiến cô khó xử nữa, đứng thẳng người, thả tay ra, lấy một ly rượu vang đưa cho cô.



Cô nhận lấy, cúi đầu chậm rãi thưởng thức, mượn động tác uống rượu để che giấu dao động khác thường trong lòng.



“Có lẽ họ đã hiểu lầm từ lâu rồi, chỉ là em không biết mà thôi.” Thật lâu sau, anh thản nhiên buông một câu.



Trang Noãn Thần giật mình, vội quay lại nhìn xung quanh, quả nhiên, một số ánh mắt lập tức chột dạ quay đi.



Giang Mạc Viễn không nhịn được, cười khẽ, ánh mắt trước sau vẫn nhìn cô, nhấp chút rượu, trong mắt lại thêm chút suy xét gì đó.



Hôm thứ năm, gần câu lạc bộ Đường, anh thấy cô.



Lần đầu tiên nhìn thấy quả thật rất sững sờ, cũng thật sự khiến anh ngẩn ngơ mất một lúc. Anh không nghĩ rằng sau khi cô cởi bỏ lớp trang điểm thì lại xinh đẹp thanh thuần như vậy. Dưới bóng đêm, cô ngà ngà say, như bông hoa mọc ở khe núi, nhu mì khiến người ta muốn bảo vệ. Thấy cô bị hai tên nước ngoài quấy rối, anh vốn muốn xuống xe ra mặt giải quyết, ai ngờ cô lại tung đá suýt nữa biến đối phương thành tàn phế!



Cô gái nhiều mặt như vậy đúng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.



Đêm đó, anh vốn có việc nhưng lại hoãn lịch trình, lái xe từ từ theo sau cô, thấy bộ dáng la hét của cô cùng hai người bạn thân, rồi cả nội dung mà cô hét lên ít nhiều khiến anh không vui, nhất là vào giây phút cô đuổi theo một người xa lạ chạy qua con đường đối diện, suýt nữa bị xe tông!



Cô cho rằng anh không nhận ra cô!



Đêm nay, cô lại rất khôn ngoan, biết ngoan ngoãn để mặt mộc đến chịu đòn nhận tội, Giang Mạc Viễn vốn còn định chọc cô, nhưng khoảnh khắc cửa phòng tiệc mở ra, cô mặc bộ váy trắng bước vào, ánh sáng rực rỡ mê ly đều bị vẻ thanh lệ của cô đẩy lùi, khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh dõi theo cô, trong lòng lại thoáng rung động và thích thú.



Cô tự nhận mình bình thường, nhưng cô không biết loại bình thường này lại càng như một loại thuốc mê, khiến đại đa số phái nam ở đây phải dừng chân nhìn ngắm, bao gồm cả anh!



Trang Noãn Thần thấy nãy giờ anh không nói gì, trong lòng vẫn không biết làm sao, trước giờ cô không biết trong lòng người đàn ông này nghĩ gì, cô hắng giọng, giương mắt nhìn anh với bộ dạng vô tội, “Anh… đã nhận ra em từ lâu rồi đúng không?”



Giang Mạc Viễn cười nhẹ, cong môi hỏi lại, “Em nói xem?”



Cô cắn mạnh môi, giọng nói kèm theo bất mãn, “Gạt anh là em sai, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?”
Suốt quá trình, mắt anh luôn kiềm chế, chỉ chăm chú nhìn vào thứ ánh sáng thâm trầm u tối như ẩn như hiện trong mắt cô.



Anh đã qua cái thời trẻ trâu bồng bột, nhưng đêm nay sự kiềm chế của anh lại quá kém, loại kích động thế này ngay cả anh cũng cảm thấy khó tin.



Sau khi mặc áo ngủ giúp cô xong, Giang Mạc Viễn bất giác thở hắt ra, nhìn chằm chằm cô gái không chút phấn son nằm trên giường, không khỏi cười khổ. Chợt nghĩ anh, Giang Mạc Viễn, lại bị một cô gái làm khổ sở đến nửa đêm, đây cũng là lần đầu tiên anh phục vụ một cô gái uống say.



Nhân lúc Trang Noãn Thần yên lặng một chút, anh mới có thời gian nhìn hoàn cảnh xung quanh.



Phòng ngủ khá nhỏ, có thể thấy chủ nhà vì muốn bớt việc nên không trang trí nhiều. Căn nhà này ít nhất cũng xây 10 năm trước, tủ đồ cũng là gỗ cây lê kiểu cũ, bên cạnh có thứ gì đó vuông vức được phủ một tấm vải, giống như cái bàn, anh cảm thấy tò mò, tốc tấm vải lên không khỏi mỉm cười, vật liệu vuông vức ấy lại đều là tạp chí.



Dùng tạp chí để làm bàn, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy.



Chiếc giường nhỏ của Trang Noãn Thần một màu trắng thuần, cả ra giường vỏ gối cũng là màu trắng, cô nằm ở đó, đẹp như một nàng tiên cá, chỉ có mái tóc dài kia là màu đen nhánh, phô trên vỏ gối, giống như rong biển dày đặc.



Giang Mạc Viễn không khỏi ngắm thật lâu, sau đó mới quyết định đến toilet rửa mặt, ai ngờ vừa mới mở cửa phòng ngủ, Trang Noãn Thần trên giường chợt tỉnh, mở to mắt, hỏi, “Anh muốn đi đâu vậy?”



Anh dừng bước quay đầu, thấy cô loạng choạng bước xuống giường liền chạy tới đỡ cô.



“Anh chưa đi mà, em cứ ngủ đi.” Trái tim anh bị câu nói của cô xé rách, có hơi đau, anh khẽ nói.



Trang Noãn Thần lại cười hì hì, nhưng lại từ phía sau đưa tay ra ôm lấy anh, “Em biết anh muốn chạy trốn, nhưng không cho anh đi đâu… hì hì…”



Giang Mạc Viễn lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ, bàn tay anh bao lấy bàn tay cô, để mặc cô nhẹ nhàng dựa vào lưng anh, hạ thấp giọng nói, “Anh không đi.”



“Em không tin đâu.” Cô lại bướng bỉnh, buông anh ra, lảo đảo đi ra ngoài phòng khách.



Giang Mạc Viễn không biết cô muốn làm gì, sợ cô say sẽ va đụng vào chỗ nào đấy, vội vàng theo cô ra ngoài.



“Em làm gì vậy?” Anh buồn cười nhìn hành vi của cô, nhịn không được bèn hỏi.



Cả người Trang Noãn Thần như miếng thuốc dán dính chặt vào cửa ra vào, giang hai tay hai chân ra, lờ đờ nói về phía anh, “Em không cho anh đi mà…”



Anh không nói gì, đứng tại chỗ cười khổ.



Đang dây dưa, điện thoại của Giang Mạc Viễn bỗng đổ chuông.



Anh lấy điện thoại ra, nhận máy, vừa mới alô, Trang Noãn Thần lại chạy đến giật lấy điện thoại của anh, quơ cánh tay, tay còn lại thì cố hết sức ôm lấy vai anh—



“Á! Anh đang làm gì đó? Cầu cứu hả? Muốn tìm người đến cứu có phải không?”



Giang Mạc Viễn giật mình một chút, sau đó nhịn không được bật cười, đây là chuyện gì thế này?



“Ngoan ngoãn đi ngủ được không? Nghe lời nào.” Anh nhẹ giọng dỗ dành, nhẫn nại vô cùng.



Trang Noãn Thần mỉm cười với anh, rồi lại đưa tay bẹo má anh, “Anh… anh muốn chạy khỏi chỗ em hả… em không cho anh… để anh đạt được mục đích đâu…” Nói xong, cô lại hét vào điện thoại, “Này, đồng bọn… Mi… mi nghe đây, đừng hòng… cứu bạn… cứu bạn mi ra…”



Giang Mạc Viễn sau khi nghe xong thì vẻ mặt đành chịu, lại sợ đối phương hiểu lầm liền nhanh chóng giật điện thoại lại, một tay ôm chặt lấy người cô, thấp giọng hỏi vào điện thoại, “Xin hỏi là ai vậy?”



Đầu dây bên kia đương nhiên bị dọa chết khiếp, hồi lâu mới lắp bắp, “A…nh, anh ơi, em, em là nhân viên rửa xe, anh, anh không bị gì chứ?” Có lẽ sợ gặp phải vụ án mạng giết người gì đó.



Giang Mạc Viễn bất đắc dĩ thở dài, tiếng nói trở lại bình thường như cũ, “Không có gì, cám ơn.”



“À… Vậy tốt quá. Anh ơi, xe của anh đã rửa xong rồi, anh xem…” Đối phương nhớ đến hành vi bao lực của Trang Noãn Thần lúc nãy nên ngoan ngoãn rửa xe cho xong.



Giang Mạc Viễn nhìn thoáng qua cô gái còn đang ngọ nguậy trong lòng, đành nói, “Để xe ở đó trước đi, ngày mai tôi tới lấy.”



“Dạ vâng ạ.” Đối phương còn nói thêm vài câu xã giao rồi cúp máy.



Lúc này, anh mới thả cánh tay đang giam cô lại ra.



Trang Noãn Thần lại giật lấy điện thoại, giơ một ngón tay ra trước mặt anh, lắc lắc, “Tìm cứu viện cũng… cũng không được…”



Giang Mạc Viễn dứt khoát làm động tác đầu hàng, dở khóc dở cười nói, “Vâng, anh không chống cự cũng không đào tẩu, vậy em có thể đi ngủ chưa?” Con bé này uống rượu vào còn quậy nữa, khác một trời một vực với bộ dạng lịch sự nhã nhặn thường ngày.



Trang Noãn Thần thấy anh đầu hàng, cười rất vui vẻ, đẩy anh một cái, anh thuận thế ngồi xuống sô pha, dáng người cao to khiến cái sô pha trở nên nhỏ bé.



Cô gái vui cười chạy lại tủ quần áo tìm một cái dây lưng đến, anh hết hồn, cô đã loạng choạng nhào vào lòng anh, cả cơ thể mềm mại dính sát vào anh.



Tư thế này quá mức mờ ám.



Giang Mạc Viễn cảm thấy dục vọng mãnh liệt không dễ dàng gì bị anh áp chế xuống lại bị động tác vô tâm của cô nhen nhóm lên!



“Noãn Noãn, đừng quậy nữa được không?” Giọng nói của anh có hơi khàn khàn, nhất là ở góc độ này, anh chỉ cần thoáng cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sạch sẽ cảnh xuân bên dưới áo ngủ của cô!



Trang Noãn Thần đang say làm sao biết được chuyện này? Cô lơ mơ nhìn anh, “Anh… Anh có biết em là ai không?”



Giang Mạc Viễn đè xuống sự kích động nguy hiểm của đàn ông, cười khẽ, “Em là ai vậy?” Anh ngoan ngoãn phối hợp.



“Em…” Trang Noãn Thần vỗ ngực, “Là nữ hoàng…”



Giang Mạc Viễn bật cười thành tiếng, đưa tay ôm cô, “Đúng, em là nữ hoàng. Bây giờ khuya rồi, có phải nữ hoàng cũng nên đi nghỉ ngơi không?”



“Hì hì…” Trang Noãn Thần kéo tay anh qua, “Em ngủ, nhưng… nhưng anh không được… chạy…” Nói xong, lại dùng dây lưng trói lấy cổ tay của anh, cười rất vui vẻ.



Đây là lần đầu Giang Mạc Viễn gặp phải cô gái như vậy, mấy cô gái bình thường sao dám đối xử như vậy với anh chứ? Anh bật cười, để mặc cô dùng thân phận nữ hoàng để giày vò anh.



Nhìn thấy trói vậy chắc được rồi, lúc này Trang Noãn Thần mới hài lòng đứng dậy, “Như vậy… anh mới không chạy được…” Nói xong lại lảo đảo đi về phòng ngủ.



Giang Mạc Viễn ngẩn tò te nhìn dây lưng buộc chặt hai tay mình, cô gái này, lúc say đúng là rất đặc biệt.



Đợi hồi lâu, cuối cùng trong phòng ngủ cũng không truyền ra bất cứ tiếng động nào, anh mới chắc chắn Trang Noãn Thần đã ngủ, đi qua đi lại hơn nửa đêm chắc là cô cũng mệt mỏi.



Phòng ngủ, phòng khách đều cực kỳ im lặng.



Chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ.



Chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng lan tràn.



Giang Mạc Viễn lại không thấy buồn ngủ, ngồi trên sô pha, nhìn một lượt hoàn cảnh trong phòng khách, đầu mày thoáng nhíu lại.



Đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô, không thể không thừa nhận căn nhà này được cô bày trí rất ấm cúng, nhưng… quá nhỏ. Anh không biết hóa ra cô sống trong hoàn cảnh thế này.



Sau khi xác định trong phòng ngủ không có động tĩnh gì, anh cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, dùng chút sức, dây lưng lỏng ra.



Trang Noãn Thần vốn là người say, lúc trói đương nhiên không thể chặt được.



Ném dây lưng sang một bên, Giang Mạc Viễn đứng dậy đi tới trước phòng ngủ, thấy cô an tĩnh nằm trên giường, đã ngủ say, lòng anh thả lỏng, cúi người đắp chăn cho cô rồi quay lại phòng khách.



Diện tích phòng khách cũng không lớn lắm, ở ban công nhỏ khoảng hai mét vuông còn trồng một chậu lan đang nở rộ. Tất cả mọi thứ bên trong vừa nhìn là thấy hết, anh không cần di chuyển nhiều, chỉ liếc mắt là có thể thấy tất tần tật.



Đi đến trước cửa sổ, Giang Mạc Viễn đưa tay mở cửa sổ ra, lại thò đầu nhìn lên trên một chút.



Tầng sáu, vị trí dễ dàng gây án từ phía trên.



Lúc chủ nhà làm lan can nhà cho thuê rõ ràng không dụng tâm, anh chỉ hơi dùng sức kéo một cái liền lỏng ra.



Đóng cửa sổ lại, mắt Giang Mạc Viễn nhìn chiếc laptop còn sáng đèn ở một bên, đưa tay chạm vào chuột vốn định giúp cô tắt máy, không ngờ bên dưới màn hình báo có tin nhắn mới, tò mò mở ra đọc lại khiến anh dở khóc dở cười.



Đi đến tủ đồ ngay góc tường, mở ra, bên trong đầy ắp váy dự tiệc.



Con bé này, làm nghề tay trái lên mạng bán váy?



Sau khi đối phương nhìn thấy ảnh chụp liền ra sức cò kè trả giá, thông qua lịch sử trò chuyện Giang Mạc Viễn có thể hoàn toàn ra nhận định chính xác, cô nàng này không phải là người kinh doanh, chỉ cần vài trăm tệ là cô bán ngay.



Cô… túng tiền?



Giang Mạc Viễn không hiểu nổi.



Đêm trở nên dày đặc và thâm thúy hơn, khu Thông Châu dù sao cũng không giống như khu nhộn nhịp, đèn đường gần khu chung cư đã tắt hết. Bóng tối như mực bao phủ lấy khu nhà, khiến con người an ổn, tĩnh mịch.



Mọi thứ trong nhà Trang Noãn Thần đều rất tinh xảo, có thể thấy được cô là cô gái biết hưởng thụ cuộc sống. Ánh mắt Giang Mạc Viễn bị vật treo ở góc tường thu hút, anh đi đến, tháo nó xuống.



Là đàn ghi ta.



Nhưng… chỉ có bốn dây.



Giang Mạc Viễn cầm cây đàn nhìn hồi lâu, khó hiểu, đàn ghi ta không phải có sáu dây sao?