Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 3104 : Tình cảm của em là thật chứ?

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Nụ hôn của người đàn ông dịu dàng quấn quýt, hơi nóng hầm hập xen lẫn mùi rượu mạnh, khiến cho không khí vốn yên tĩnh trôi nổi xung quanh bị quấy nhiễu trở nên gấp gáp hỗn loạn. Khi hơi thở của anh phả vào tai cô, thậm chí cô có thể nghe được rõ ràng nhịp thở trầm khàn và nặng nề của anh.



Suy nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu Tố Diệp chính là phải quật ngã anh ta!



Mặc dù ở góc độ này để làm được là rất khó.



Thế là cô liền làm thật.



Vừa đưa tay chuẩn bị dùng sức, Niên Bách Ngạn hình như đã sớm dự liệu được ý đồ của cô, anh kẹp chặt cổ tay cô lại. Cô dùng lực bất ngờ thì anh cũng gia tăng sức mạnh theo. Cứ như vậy cô vẫn bị khóa chặt trong lòng anh, bên tai là tiếng cười thầm của anh, xua đi vẻ yên tĩnh trầm lặng hằng ngày, có một sự đùa giỡn khi có hơi men mà cô chưa từng phát hiện ra: “Em không biết đàn ông say rượu càng mạnh mẽ hơn sao?”



Tố Diệp ghét kiểu nói vừa như trêu đùa vừa như chòng ghẹo của anh. Cô lại định gỡ tay anh ra, nhưng liền đó lại rơi ngay vào bẫy, vừa hay bị người đàn ông tóm được một cách kín kẽ. Cô quay đầu, tức giận lườm người đàn ông trên đỉnh đầu: “Anh không buồn ngủ em còn buồn ngủ đấy. Buông em ra, em muốn đi ngủ.”



Lời kháng nghị của cô không nhận được sự hưởng ứng của Niên Bách Ngạn.



Anh không động đậy, chỉ nhìn cô từ trên xuống, không hề chớp mắt. Ánh sáng yếu ớt hắt vào gương mặt anh, chưa nói tới những góc cạnh rõ ràng, đôi mắt ấy không biết là vì nửa tỉnh nửa say hay vì góc độ ánh sáng, từ hướng cô ngẩng đầu lên nhìn, trông nó càng sâu thẳm, như đại dương dưới bầu trời đêm, đen đặc và rộng lớn, nếu quan sát kỹ sẽ thấy có những lớp sóng lớn ngầm ập đến.



Trái tim Tố Diệp bỗng thấy cực kì hồi hộp, không giống như ngạc nhiên mà càng giống bị lỡ nhịp hơn, cùng với đó là sự hoảng loạn vô hạn sục sôi lan tràn. Giống như cỏ dại điên cuồng sinh sôi, muốn thu dọn chúng đi nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Trước đây không phải Niên Bách Ngạn chưa từng nhìn cô chằm chằm thế này, nhưng đa phần đều là sự điềm tĩnh khiến người ta không thể nhận ra ý đồ và những gì anh suy nghĩ trong lòng. Niên Bách Ngạn của giây phút này mới thật sự khiến người hoảng sợ bất an.



Cô bị trói buộc trong vòng tay anh, hai cổ tay lại bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt, không thể nhúc nhích, cô chỉ biết một lần nữa chống cự mạnh mẽ: “Niên Bách Ngạn! Anh say rượu muốn giở trò thì tránh xa một chút, em thật sự rất buồn ngủ, rất muốn…”



Cô còn chưa nói xong, cả người Niên Bách Ngạn đã ép lên, lần này thì đích thực là đè cô xuống dưới người mình. Hai tay cô bị anh trói quặt lại đặt lên đỉnh đầu. Một tay còn lại của anh vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo gáy cô, ngón tay thon dài chạm tới chân mày cô, khẽ vẽ lại hình dáng hàng lông mày ấy.



Như có một chiếc lông chim lướt nhẹ lên gương mặt, trong khoảnh khắc Tố Diệp ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy người đàn ông trên người dịu dàng như vậy, đối xử với cô như một báu vật mà anh trân quý nhất. Hàng mi cô khẽ run lên, cùng sự kinh ngạc trong ánh mắt tạo thành một tia sáng tuyệt đẹp. Niên Bách Ngạn lúc này lên tiếng, giọng nói có phần nhấn mạnh: “Thích tôi sao?”



Hơi thở anh lướt qua trán cô, mát lạnh dễ chịu, vậy mà lời anh nói lại khiến cô hoảng hốt, tim đột ngột đập liên hồi. Ánh mắt anh như ngọn đuốc, vừa có sự mê hoặc khi say, vừa có sự tỉnh táo lý trí. Nhất thời cô không biết phải trả lời ra sao, vô thức muốn né tránh ánh nhìn trực diện của anh.
Tóm lại, Niên Bách Ngạn đã thật sự dừng lại như mong muốn của cô, không ngang ngược chiếm hữu, cũng không mất mặt đến mức phẫn nộ. Anh buông tay cô ra, nhưng không xoay người lại ngay. Cô vẫn cảm nhận được nó, gần như làm cô đau đớn.



Cô không dám động đậy nữa.



Còn anh, chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút xót xa, rồi anh đưa tay chạm lên mặt cô, giọng nói cũng khiến người ta đau lòng: “Nếu đã thích tôi, tại sao còn sợ tôi?”



Cô không thể trả lời, mặc dù trong lòng đã sáng rõ như ban ngày.



Trái tim nhói đau, nhưng chẳng tìm được lý do nào hợp lý.



Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng không định đợi câu trả lời của cô, hoặc anh đã biết rõ cô sẽ không trả lời. Sau khi khẽ thở dài anh xoay người nằm sang bên. Tố Diệp vội vàng quay lưng về phía anh, mới phát hiện đã không còn là vị trí ép tim nữa.



Cánh tay anh cũng tiến lại ngay, kéo cô áp sát vào lồng ngực anh, hai trái tim dường như đập chung một nhịp, còn nguyên độ nóng ban nãy.



Tố Diệp không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hơi thở anh di chuyển trên đỉnh đầu mình. Cô hoàn toàn bị anh ôm vào lòng, khóe môi động đậy nhưng chẳng thốt lên được câu nào.



Bàn tay anh phủ lên người cô, ép cô đan tay vào tay mình. Cô cúi xuống nhìn, những ngón tay mình như cỏ bờm ngựa, chỉ có thể bất lực nương tựa vào ngón tay anh.



“Diệp Diệp…” Giọng nói của Niên Bách Ngạn vang lên trên đỉnh đầu, trầm thấp mà dịu dàng: “Tôi sẽ không ép em nhất định phải thích tôi, nhưng nếu có một ngày em thật sự thích tôi…”



Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh, đợi anh nói tiếp. Không hiểu tại sao, nhìn anh thế này, thấy ánh mắt anh đầy u tối và đau thương, giống như sự cô độc của loài sói, đột ngột làm tim cô nhói đau.



Niên Bách Ngạn chỉ nói nửa vời, nửa còn lại mặc cho người ta tưởng tượng. Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên mũi cô, khẽ nói: “Ngủ thôi!”