Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 3106 : Bản chất của nhà đại tư bản
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Vì lễ hội Natamu một năm một lần đó, Ordos trở thành thành phố được khách du lịch chú ý tới. Cũng vì bộ sưu tập “Trăm hoa đua nở” của tập đoàn Tinh Thạch lần đầu tiến hành đấu giá, Ordos cũng trở thành nơi tụ hội của những nhân vật nổi tiếng. Một Ordos vốn dĩ giàu có như Zurich nhưng không lộ diện, bỗng trong phút chốc thu hút rất nhiều tạp chí tài chính, những gương mặt thường xuất hiện trên truyền hình, đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí một số tờ báo nổi tiếng ở nước ngoài cũng chen nhau vào thành phố nhỏ này, nhất thời khiến nó trở nên náo nhiệt.
Mùa hạ, vốn là một mùa để tiêu xài.
Có thể là thời gian, là tiền bạc, hoặc tuổi xuân.
Mỗi người đều lựa chọn cách thức thích hợp nhất với mình để giải thích mùa hạ này, muôn hoa điểm xuyết, không phải hối hận…
Buổi triển lãm đấu giá các sản phẩm trang sức cá nhân cao cấp của showroom thuộc tập đoàn Tinh Thạch được tổ chức tại trung tâm triển lãm quốc tế ở Ordos. Sau khi buổi họp báo kết thúc, Hứa Đồng và các nhân viên khác không kịp nghỉ ngơi, lại vội vàng tới trung tâm triển lãm, gần như cả đêm không ngủ, kiểm tra lại tình hình toàn bộ các vị trí trưng bày. Vì thế đã dư ra một phòng trống cho Tố Diệp, không cần phải ở cùng một phòng với Niên Bách Ngạn nữa.
Nhưng Niên Bách Ngạn cũng ở lại phòng triển lãm tới tối muộn. Khi Tố Diệp mua mấy túi cơm hộp to tướng quay lại đại sảnh phòng triển lãm, thấy Niên Bách Ngạn đang trèo lên cầu thang điều chỉnh góc độ của chiếc đèn chiếu thợ vừa mới lắp đặt lên. Cô không hiểu, mới hỏi Hứa Đồng. Hứa Đồng có vẻ đã quen với chuyện này, cười ha ha trả lời cô: “Điều chỉnh góc độ của đèn chiếu là để đá quý trưng bày ra trông được rực rỡ hơn.”
“Ý của tôi là tại sao anh ấy phải đích thân trèo lên đó?” Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trên chiếc thang.
Anh xắn tay áo lên, đã ngồi dạng chân trên ghế, cẩn thận điều chỉnh lại vị trí của các ngọn đèn, mỗi bóng đèn đều trở về đúng vị trí chuẩn xác của nó. Vì lý do chênh lệch nhiệt độ, cứ đến tối phòng triển lãm sẽ tắt điều hòa, đèn trong phòng triển lãm vốn đã nhiều, lại cộng thêm bận rộn nãy giờ, trán Niên Bách Ngạn lấm tấm mồ hôi, thậm chí lưng áo cũng đã ướt sũng.
Cảnh tượng ấy khiến anh trông giống như một công nhân được thuê ở ngoài về, chẳng có dáng dấp của một tổng giám đốc chút nào.
Hứa Đồng cũng ngước lên liếc nhìn theo: “Haiz, lâu dần cô sẽ hiểu con người tổng giám đốc Niên thôi. Anh ấy làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Buổi đấu giá lần này lại nổi tiếng khắp quốc tế như thế, anh ấy càng phải cầu toàn hơn. Phàm là những việc anh ấy có thể tự mình làm được thì tuyệt đối sẽ không nhờ vả người khác.”
“Đúng là làm việc triệt để thật.” Tố Diệp không đồng tình cách làm của anh.
Cô là một người lười biếng, thế nên luôn nghĩ ra đủ mọi cách để giải thoát thời gian của mình. Hơn nữa cô cũng tin tưởng sâu sắc rằng những phát minh khoa học đó đều là thành tựu của người lười, vì con người ta càng ngày càng lười thì nên khoa học công nghệ mới mỗi ngày một phát triển.
“Nhưng anh phải nói rõ ràng gì, em nhỏ nhen khi nào?” Thấy anh im lặng, đương nhiên cô không phục.
“Đấy là em tự nói, tôi không nói vậy.” Anh vô cùng nhẫn nại.
Tố Diệp lườm anh.
“Được rồi, đừng tức giận nữa.” Niên Bách Ngạn bất ngờ khoác tay lên vai cô, ngữ điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ vô cớ gây chuyện, anh chỉ lên bục: “Có thích “Trăm hoa đua nở” không?”
Mùi hương gỗ mục nam tính dễ chịu của anh xông thẳng vào não bộ cô, khiến tâm trạng bực bội bỗng thoải mái hơn nhiều. Cô khẽ hừ một tiếng: “Kim cương màu lục hiếm có 25 ca-ra, ai mà không thích chứ.”
Niên Bách Ngạn cười: “Đúng là rất có giá trị sưu tầm.”
Tiếp đó hai người không nói gì nữa, chỉ im lặng theo dõi tình hình đấu giá trên sân khấu.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua, tập đoàn Tinh Thạch lại thu thêm một phần lợi nhuận.
Cho tới khi món trang sức cuối cùng được làm nhân vật chính, “Trăm hoa đua nở”, được chầm chậm đẩy lên trước, khi từng món đồ trong bộ sưu tập được chiếu lên màn hình lớn trước mặt mọi người, phía dưới không ngớt lời khen ngợi. Nhất là khi món trang sức chính, quan trọng nhất được công bố, toàn bộ đèn trong phòng được tắt hết, chỉ còn lại một tia sáng nhỏ yếu ớt chiếu lên bục, vậy mà viên kim cương xanh hiếm có đó phát ra ánh sáng còn rực rỡ hơn đom đóm, chiếu sáng lên màn hình.
Tiếng ồ lên kinh ngạc phía dưới rất rõ ràng, có người không ngồi được nữa đã đứng dậy khỏi ghế, như muốn được cướp ngay lấy nó. Tố Diệp cũng đờ người ra nhìn, không ngờ sức hấp dẫn của viên kim cương xanh lục này lại lớn đến vậy.
Vì viên kim cương trên “Trăm hoa đua nở” rất lâu trước đây đã được Niên Bách Ngạn đấu giá thành công tại Anh với giá hơn 9 triệu 8 trăm ngàn đô la Mỹ. Hôm nay trải qua bao nhiêu năm gia công tỉ mỉ, giá trị của nó đã tăng lên từ lâu, giá thấp nhất quả nhiên đúng như chuyên gia dự đoán. Giá khởi điểm là 10 triệu đô la Mỹ, mỗi lần nâng giá là 500 ngàn đô la Mỹ. Nghe thấy những con số khổng lồ ấy, Tố Diệp không ngừng lè lưỡi, kéo vạt áo Niên Bách Ngạn: “Anh đúng là nhà đại tư bản! Kẻ bóc lột!”