Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 3115 : Tôi nên ích kỷ một chút

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Tố Diệp sững sờ: “Bạn trai! Bạn trai nào? Ông nhầm rồi phải không?”



Người chịu trách nhiệm tổ chức càng mỉm cười hiền hòa hơn: “Chẳng phải chính là người đã giành chiến thắng trong cuộc thi đua ngựa đó sao? Mấy chuyện kiểu này không có gì phải xấu hổ đâu, cô gái.”



Trước khi câu nói này kết thúc, đầu óc Tố Diệp đã xoay vần mấy vòng, cuối cùng dừng lại lúc ý kiến của ba người không đồng nhất, Niên Bách Ngạn chẳng nói chẳng rằng đi ra khỏi lều chiên. “Ý ông là, anh ấy từng tới tìm ông?”



“Đúng thế! Anh ấy nói hôm nay là kỷ niệm 100 ngày hai người yêu nhau, mong ban tổ chức châm chước cho một chút, để anh ấy được thi đấu cùng với cô, cùng cô trải qua một ngày ý nghĩa nhất. Cô cũng thấy rồi đấy, vòng cưỡi ngựa bắn tên cuối cùng đều chỉ có một người tham gia, chỉ có cô là trường hợp đặc biệt. Nếu không phải bạn trai cô chủ động tới tìm, thì có nói thế nào chúng tôi cũng không đồng ý để hai người cùng hoàn thành phần thi đâu.”



Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, gò má bỗng ửng hồng, nóng rực. Cô bất giác nhìn về phía Niên Bách Ngạn, không biết anh và Kỷ Đông Nham đang nói chuyện gì. Ngược chiều ánh sáng, bóng hình cao lớn của anh đổ dài về phía sau.



Có mấy cô gái Mông Cổ nhiệt tình tiến lên, chủ động bắt chuyện với hai người họ. Kỷ Đông Nham thì không có quá nhiều biểu hiện, còn Niên Bách Ngạn thì nhíu mày, kéo Kỷ Đông Nham ra một chỗ khác.



Rõ ràng là cô gái đó đã bị vẻ mặt không tùy tiện nói cười của anh dọa cho hết hồn.



Sau khi thấy cảnh ấy, cô có chút mê muội, không thể tưởng tượng câu nói “kỷ niệm 100 ngày yêu nhau” đó được thốt ra từ miệng Niên Bách Ngạn sẽ có cảm giác thế nào. Anh có lẽ không phải một người đàn ông giỏi nói mấy lời đường mật ngọt ngào, vì thế trên gương mặt anh cũng chẳng thấy chút gì dịu dàng tình cảm.



“Cô gái à! Người bạn trai đó của cô thật sự không tồi đâu, xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp như thế cũng không thấy anh ấy liếc trộm cô nào, trong mắt đúng là chỉ có cô thôi.” Người tổ chức tâm sự thật lòng: “Hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi vô cùng, phải cố gắng nắm chắc lấy.”



Lúc này Tố Diệp mới quay đầu lại, cố gắng phối hợp nở một nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông!”



Người tổ chức gật đầu rồi rời đi.



Cô đứng một mình dưới ánh nắng, nhìn theo bóng hình Niên Bách Ngạn, nhất thời lại không dám bước tới.



Thảo nguyên về đêm càng trở nên náo nhiệt.



Vì thành tích đáng tự hào trong lễ hội Natamu, thế nên rất nhiều người bản địa nâng ly chúc mừng đám Tố Diệp. Chuyện này do A Mộc Nhĩ khơi mào, cộng thêm sự nổi trội của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham trong cuộc thi nên sự nhiệt tình của mọi người với họ đã đạt tới mức đỉnh điểm, trước nay chưa từng có.



Bên cạnh đống lửa vẫn là màn ca múa tưng bừng.



Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi cỏ tươi thanh mát, trộn lẫn với mùi thịt nướng và mùi rượu sữa ngựa nồng nàn ngọt ngào lững lờ trong không khí.



Tố Diệp có chút hưng phấn, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, nhưng cũng chỉ hơi chếnh choáng, vì luôn có Niên Bách Ngạn ngồi bên đỡ cho cô. Khi những dân du mục bước tới ép uống, tất cả rượu đổ hết vào bụng anh.



Đương nhiên cả Kỷ Đông Nham cũng chưa chắc thoát được “kiếp nạn”. Người phương Bắc trước giờ thích uống rượu, bình thường còn thích cả chúc rượu, thế nên anh ta bị mấy người bản địa chuốc cho không biết bao nhiêu ly rượu mạnh của Mông Cổ, uống tới nỗi hai mắt lờ đờ, đầu óc mơ màng.
“Không hề!” Niên Bách Ngạn giơ tay lên: “Tôi thề đấy!”



“Thế sao anh còn cười?”



Niên Bách Ngạn càng cười thoải mái hơn.



Tố Diệp thấy vậy đương nhiên không thể bỏ qua, cô xông lên giơ tay đẩy anh: “Không được cười!”



Lần này cô không đẩy được anh như ý muốn, ngược lại bị anh nắm chặt hai tay. Cô bèn giãy giụa. Nhưng Niên Bách Ngạn rõ ràng không định buông cô ra, anh siết chặt tay cô, một tay còn lại thuận thế ôm cô vào lòng.



Cô hơi ngây ra, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy, nhưng bên tai vang lên thanh âm trầm ấm của anh: “Hãy để tôi ôm em!” Giống như một lời khẩn cầu cũng giống như một mệnh lệnh.



“Niên Bách Ngạn…” Cô kinh ngạc vì sự chủ động và liều lĩnh của anh.



Anh thu lại nụ cười, thả lòng cổ tay cô, một tay ôm cô, một tay giơ lên, ngón tay khẽ dài nhẹ nhàng đặt xuống tràn và đôi mày của cô, ánh mắt vừa thâm sâu vừa triền miên. Cô ngẩng lên, có thể nhìn được bóng hình mình trong ánh mắt ấy.



Trong mắt anh giờ phút này thật sự chỉ có mình cô thôi.



“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên cô, giọng nói ấm áp dịu dàng như tiếng đàn dương cầm vang bên tai: “Mấy ngày nay tôi đều đang suy nghĩ, có lẽ tôi nên ích kỷ một chút.”



Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của Tố Diệp lại bắt đầu đập loạn. Anh đang… nói cái gì.



Hô hấp bỗng chốc trở nên khó khăn.



“Nhưng… em đã chuẩn bị sẵn sàng rơi vào sóng gió chưa?” Niên Bách Ngạn như đang thở dài, ngón tay men theo đầu mày xuống gò má: “Nếu em cho phép tôi đứng trước mặt em, tôi có thể che chắn cho em tránh khỏi bão tố quét qua cuộc đời. Tôi chỉ muốn biết, em có muốn chấp nhận sự ích kỷ này của tôi không?”



“Em…” Cô không phải con ngốc, đã hiểu rõ ý của anh.



Trước đây cô dám to gan đứng trước mặt nói thích anh, chẳng qua vì cô biết chắc anh không dám. Nhưng đêm nay anh lại hỏi cô một cách nghiêm túc như vậy, thậm chí còn giao quyền chủ động vào tay cô, cô mới chợt ý thức được người đàn ông trước mặt mình hình như đã thật sự quyết định.



Cô phải làm thế nào đây?



Đẩy anh ra ngay lúc này? Hay… tiếp tục duy trì lời nói dối của mình đây?