Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4130 : Nhà họ Diệp mỗi người một vẻ
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Cảnh đêm ngoài cửa sổ lấp lánh, lại có những quầng mây che lấp mất ánh sao.
“Mẹ làm được rồi, nhưng lại bỏ em lại một mình…” Tố Diệp mỉm cười nhưng đôi mắt rơm rớm.
Niên Bách Ngạn yên lặng nhìn cô, dáng vẻ dùng nụ cười che đi giọt nước của mắt khiến người khác rất đau lòng. Lúc này anh lại chẳng biết phải an ủi cô thế nào. Mỗi người đều có nỗi đau của riêng mình. Trên đời này chẳng ai có quyền được phê phán hay phủ định nỗi đau của người khác, không ai có tư cách chỉ trỏ vào những đau đớn người ta phải gánh chịu.
Phát hiện ra khóe mắt đã ướt đẫm, Tố Diệp vội vàng giơ tay ôm mặt, âm thầm lau nước mắt đi rồi ngước mắt lên nhìn anh, cười khẽ: “Cảm cúm đúng là hành hạ con người ta, nói chuyện thôi mà nước mắt nước mũi cũng chảy ròng ròng.”
Thấy cô cố tình nói tránh sang chuyện khác, anh càng thấy lòng mình thắt lại, anh siết chặt tay cô: “Lại đây!”
Sự ấm áp của những ngón tay anh nhanh chóng làm tan giá lạnh trong lòng cô. Cô cũng vô thức siết chặt tay anh, giống như nắm giữ nguồn nhiệt cuối cùng, đi về phía anh như bị ma xui quỷ khiến. Anh hơi dùng lực, kéo cô ngồi xuống đùi mình, cánh tay ôm chặt cô vào lòng. Cô ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, có lẽ vì đang bị cảm, hoặc có lẽ những hồi ức quá thê lương đã rút cạn sức lực. Tóm lại, cô không hề phản kháng, yên lặng nằm trong lòng anh, một lúc lâu sau mới thì thầm: “Niên Bách Ngạn! Nếu anh chỉ thương hại em thôi cũng đừng để em biết, em chỉ muốn mượn vòng tay anh để hồi phục chút sức lực mà thôi.”
Cô còn gượng cười tìm cớ khiến người đàn ông không khống chế được cảm xúc của mình, càng ôm cô chặt hơn.
“Anh yêu chị ta chứ?” Tố Diệp hỏi với vẻ mệt mỏi.
Niên Bách Ngạn cúi xuống còn cô ngẩng lên, ánh mắt của hai người giao nhau.
“Nếu đã không yêu, tại sao lại cưới chị ta?” Cô bất giác đưa tay, vuốt nhẹ lên hàng lông mày anh.
Ánh mắt anh vẫn rất bình thản, nhìn cô không hề chớp mắt.
“Một bữa cơm gia đình đã giúp em nhìn rõ những ý đồ và tâm tư che giấu dưới mỗi gương mặt của người nhà họ Diệp, bất luận bề ngoài có ôn hòa đến đâu cũng không thể che giấu được những khao khát mà họ muốn có được trong nội tâm. Diệp Hạc Phong giấu sự day dứt dưới lớp vỏ uy nghiêm, Diệp Hạc Thành giấu những toan tính dưới bề ngoài ôn hòa. Một Nguyễn Tuyết Mạn ngu ngốc sau vẻ ngoài tinh ranh, Nguyễn Tuyết Cầm đầy mưu mô sau vẻ ngoài nhẫn nhịn chịu đựng. Diệp Ngọc có hàng ngàn suy tính bên dưới vẻ yếu đuối, Diệp Uyên cố gắng chống đối dù bên ngoài tỏ ra rộng lượng, Diệp Lan lại rất điềm tĩnh đằng sau vẻ thoải mái lanh lợi.” Ánh mắt Tố Diệp như viên pha lê chìm trong dòng nước tinh khiết, thanh âm khẽ khàng, lành lạnh: “Đôi mắt anh e là còn nhìn được xa hơn và nhiều hơn em, em không hiểu sao anh có thể chung sống với người nhà họ như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ vì cuộc hôn nhân của anh và chị ta?”
“Em biết không?” Niên Bách Ngạn im lặng đã lâu giờ mới lên tiếng, bờ môi mỏng áp sát sống mũi cô, nói một câu như đùa như thật: “Ai lấy phải em sẽ rất đen đủi.”
Lần đầu tiên trong mơ cô quay đầu lại, dưới bóng đêm vẫn nhìn rõ gương mặt người đó, đó là Niên Bách Ngạn!
Sấm đùng đùng vang lên ngoài cửa sổ.
Trên ghế sôpha, Tố Diệp cuộn tròn người lại, day mạnh hai bên thái dương phồng lên, đau nhức, sao cô lại mơ thấy anh chứ? Trong mơ rõ ràng là một đứa bé mà. Cô trống trải nằm xuống, nhưng suy nghĩ thì vẫn rất tỉnh táo.
Cô tin chắc rằng mỗi một giấc mơ đều là phản xạ của tiềm thức, thế nên cô sẽ không bỏ qua sự hình thành mỗi giấc mơ. Có lẽ hôm nay nghe Niên Bách Ngạn vô tình nhắc tới chuyện hồi nhỏ, hoặc có lẽ gần đây cô quá gần gũi với anh, trong tiềm thức đã lưu lại dấu tích của anh. Trong mơ cô dường như rất sợ hãi và lo lắng, đây là phản chiếu sự thiếu cảm giác an toàn của cô ở thực tại. Vậy thì Niên Bách Ngạn xuất hiện trong giấc mơ, hơn nữa lại còn với hình tượng anh dũng cứu lấy cô, điều này phải chăng có nghĩa tiềm thức của cô đã cảm thấy, anh là an toàn, là người đáng để cô dựa vào?
Tố Diệp lắc đầu, ánh mắt nhìn lên bàn uống nước.
Trong chiếc gạt tàn trên mặt bàn vẫn còn tàn thuốc anh để lại, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá nhè nhẹ cùng mùi gỗ mộc của anh.
Cô chìm vào suy tư…
Niên Bách Ngạn nói một không nói hai, Bana cuối cùng cũng không giữ được vị trí của mình, vẫn bị sa thải. Cùng lúc đó, những món đồ chơi trong phòng làm việc cũng bị quét sạch. Vì chính sách cứng rắn của Niên Bách Ngạn, không một ai dám trang hoàng bàn làm việc của mình như công viên nữa.
Tố Diệp vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi, dưới sức hấp dẫn của món tiền thưởng cực lớn. Niên Bách Ngạn thực sự làm người chấm thi, mỗi một câu hỏi xoáy rất sâu và dễ bị đánh lừa. Nhưng tiếc là một Tố Diệp trong mắt chỉ có tiền đã liều mình phát huy khả năng, lạnh lùng trả lời trôi chảy, cuối cùng cũng giành được sự khẳng định của anh, khoản tiền đó cũng được chuyển vào tài khoản của cô một cách thuận lợi.
Mọi việc vốn dĩ đang tươi sáng, nắng mai rực rỡ, ve kêu râm ran, sen nở thơm khắp đất trời. Nhưng chẳng mấy chốc đã có người phá vỡ khung cảnh yên bình ấy, khiến cho mùa hè vốn đã oi ả tăng thêm phần náo nhiệt.
Vào một buổi chiều muộn ngày thứ sáu, cuối cùng Nguyễn Tuyết Mạn cũng xông vào văn phòng Tố Diệp, thậm chí còn chẳng thèm gõ cửa, theo sau đó có Diệp Ngọc.
Bà ta tới vì cuối đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn đeo chiếc măng-sét mà Tố Diệp đã mua.