Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4134 : Chúng ta ly hôn đi

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Trên tủ, gương mặt Tố Thu rạng rỡ như hoa, đầu mày như vầng trăng sáng, xinh đẹp, dịu dàng. Tố Diệp mệt mỏi nhìn lên di ảnh mẹ. Nếu mẹ còn sống, nếu mẹ còn sống…



Tố Khải hiểu tính bố, vội vàng thử khuyên nhủ: “Bố, bố nguôi giận đi! Chị mới từ sở cảnh sát về…”



“Không ai được phép nói đỡ hộ nó!” Tố Đông nghiêm mặt quát, nhưng vầng trán nghiêm nghị vẫn toát lên một vẻ đau lòng.



Phương Tiếu Bình định nói lại thôi, còn Lâm Yêu Yêu thì không tin vào mắt mình, tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều vượt xa trí tưởng tượng của cô ấy.



“Quỳ xuống!” Tố Đông xách cây kiếm thái cực, giơ tay một cái, cây kiếm quất mạnh vào sau bắp chân Tố Diệp. Hai chân cô mềm nhũn, quỳ xuống trước ảnh của mẹ.



“Lão Tố! Ông định làm cái gì vậy?” Phương Tiếu Bình không nhìn nổi nữa, xông tới định đỡ Tố Diệp dậy, ngước mắt lên hằm hằm nhìn vào Tố Đông: “Có ai đối xử với con cái như ông không? Hôm nay người chịu thiệt thòi là Tiểu Diệp! Ông có giỏi thì lôi con đàn bà đê tiện Nguyễn Tuyết Mạn đó tới quỳ trước mặt Tố Thu đi, bắt cô ta thành tâm nhận lỗi! Tiểu Diệp của chúng ta tại sao phải chịu đựng bà ta? Dựa vào đâu?”



“Tố Khải! Kéo mẹ con ra ngoài cho bố!” Tố Đông giận dữ hét lên.



“Bố…”



Tố Đông thẳng thừng kéo Phương Tiếu Bình ra, ruột gan sục sôi: “Đứng sang một bên, nếu không đừng trách tôi trở mặt với cả bà!”



“Ông…”



Tố Khải vội vàng kéo tay Phương Tiếu Bình, thấp giọng khuyên nhủ: “Bây giờ bố đang nổi nóng, mẹ đừng cố làm trái ý bố.”



Phương Tiếu Bình tức giận, ngồi sụp xuống sôpha.



Cả quá trình Tố Diệp đều yên lặng như không khí, chỉ trân trân nhìn di ảnh của mẹ, nước mắt đã cạn rồi, giờ hai mắt khô khốc đau đớn. Tố Đông vứt cây kiếm thái cực sang một bên, hét lên phía sau lưng cô: “Tố Diệp! Con đã từng hứa gì với cậu?”



“Sẽ không gặp gỡ người nhà họ Diệp, không có một chút liên hệ nào với nhà họ Diệp.” Tố Diệp chầm chậm lên tiếng, giọng nói khản đặc, cô độc, như một hạt bụi nhỏ nhoi trôi nổi giữa đất trời, không nơi nương tựa.


“Anh tin rằng Diệp Diệp lúc đó chỉ vì tức giận quá nên mới nói ra chuyện này, sau này cũng sẽ không mang nó ra ngoài nói lung tung đâu. Cô ấy chưa từng nhắc tới nó trước mặt anh, nếu cô ấy thật sự muốn mang nó ra hủy hoại em, thì chuyện này sớm đã xôn xao rồi.”



“Sao anh không từng nghĩ tới chuyện cô ấy muốn bảo vệ anh?” Diệp Ngọc hỏi lại.



Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.



“Cô ấy biết sau khi em kết hôn mới ngủ cùng Tăng Vũ, thế nên cô ấy nghĩ rằng anh đang bị cắm sừng, không muốn làm to chuyện này lên, không chừng đang muốn bảo vệ lòng tự trọng của anh đấy.” Diệp Ngọc tự cười chính mình.



Niên Bách Ngạn không đáp lại, như đang suy nghĩ chuyện gì.



“Thật ra…” Diệp Ngọc hơi do dự, nhìn anh: “Sở dĩ anh ở lại có phải vì có chuyện muốn nói với em không?”



Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, ánh mắt đã trở lại với vẻ điềm tĩnh và bình thản sau khi suy nghĩ kỹ. Anh nhìn Diệp Ngọc, một lúc sau mới nói: “Diệp Ngọc! Chúng ta là những người bạn tốt nhất, phải không?”



“Đúng vậy! Thế nên từ trước tới nay anh mới gắng hết sức để giúp đỡ em.” Diệp Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh.



“Vậy bây giờ em có thể giúp anh hay không?”



Diệp Ngọc ngẩn người.



Niên Bách Ngạn đan hai tay vào nhau, ánh mắt ôn hòa, nhưng những lời nói lại rắn như sắt đá: “Chúng ta… ly hôn đi!”



Ngón tay Diệp Ngọc run rẩy: “Anh…”



“Thật ra ban đầu chúng ta đã sai rồi, không nên dùng cách này để bảo vệ lợi ích và sự ích kỷ của bản thân.” Niên Bách Ngạn nhìn cô.



Diệp Ngọc nắm chặt tay, lát sau lại khẽ buông ra, cười khổ một cách bất lực: “Bách Ngạn! Hai chúng ta có cần dùng hai chữ “ly hôn” nghiêm trọng đến thế không? Anh tự do mà, trước pháp luật anh vốn là một người độc thân, chúng ta không ai can dự tới ai, vì chúng ta vốn đâu phải vợ chồng.”